Nhật Ký

Nhớ Cha





Những hình ảnh đầu tiên của con về Cha,đó là ngày sau giải phóng MN,Cha đi cái xe đạp Thống nhất về,cho con út một cái bánh xốp và.Chanói : “Cha về hưu rồi!từ nay cha ở nhà với út thôi”…
Sướng nhất cuộc đời con cho đến giờ,và mãi sau này con nhớ như in,được ngồi trong lòng cha,nằm trong cái võng bện bằng những dây thừng to,nằm hơi cấn lưng…và được nghe cha lẩy Kiều…Cái câu Cha hay ngâm nhất…đến giờ con mới hiểu,mới thấm thía,xót xa…:
..Nuôi con những ước về sau,
Trao tơ phải lứa,gieo cầu đáng nơi…
Con biết Cha buồn..
Mười bảy tuổi con ra trường đời,và lưu lạc,phiêu bạt đến nay…nhưng thật lạ những bài thơ ngày nằm nôi,đặt võng Cha ru con thủa ấy con vẫnnhớ…Có những bài mà hình như chưa sách báo nào đăng….

Như đôi câu đối về Đền Voi Ngựa:
Thánh thế như Xuân Mai lĩnh tùng cầm tuế nguyệt,
Thần công đối Dục Vật như nhân kiệt giang sơn.
Đôi câu đối hay,tương truyền treo trước cổng Đền Voi Ngựa quê ta.Không biết giờ còn không?Không biết ai còn nhớ không?Cái hay nữa là trên đôi câu đối đã nhắc đến địa danh Dục Vật là tên cũ của xã Xuân Lộc,và XuânMai là Thượng Xuân ngày nay.
Hay như bài thơ đọc xuôi,ngược đều được:

“Nhà quê ấy trước mạn châu sa,
Trước mạn châu sa,gốc cội xa,
Ta gốc cội xa,gần mới đó,
Xa gần mới đó tiếng danh khoa.”
Và đọc ngược là :
Khoa danh tiếng đó mới gần xa,
Đó mới gần,xa cội gốc ta,
Xa cội gốc,sa châu mạn trước,
Sa châu mạn trước ấy quê nhà”…
Bài thơ trên hình như không thấy đăng ở đâu cả?
Con nhớ Cha,nhớ đầu óc uyên thâm thông tuệ của Cha…Cha đọc cho con nghe nhiều bài thơ ngày xưa về tình yêu đôi lứa….thật buồn là con út của Cha kém cõi,không nhớ hết….
Con chợt nhớ đến một bài thơ chữ Hán,(tương truyền được tìm thấy trong ngôi mộ cổ,được ôm chặt vào ngực trong vòng tay một người con gái đã chết)..Cha đọc cho con nghe ngày ấy,giờ con vẫn nhớ:
“Quân sinh thiếp vị sinh,
Thiếp sinh quân đã lão.
Quân hận thiếp sinh trì,
Thiếp hận quân sinh tảo”
Và hôm nay con xin phép thử tạm dịch thành thơ:
Có chàng,thiếp đã sinh đâu,
Sinh em,anh đã trắng đầu tuyết sương.
Hận em,sinh muộn người thương,
Hận chàng,sinh sớm lỡ đường đôi ta.

Rồi đối đáp của nhà thơ Nguyễn Công Trứ khi lấy vợ trẻ:
“Phu nhân lục vấn:Lang niên tuế?
Ngũ thập niên tiền…nhị thập tam!”…
Xin tạm dịch:
Tân hôn mở cửa phòng hoa,
Xiêm y chưa cởi,nàng đà hỏi ngay:
Chàng ơi bao nhiêu tuổi đây?
“Năm mươi năm trước…mỗ này hăm ba.”…
Hoặc chuyện tình của Nguyễn Trãi.
Em ở nơi nào bán chiếu Gon,
Chợ  trưa em bán hết hay còn?
Xuân xanh ước độ bao nhiêu tuổi?
Chồng đã có chưa được mấy con?
và cô gái đáp:
Em ở Tây Hồ bán chiếu Gon,
Cớ sao chàng hỏi hết hay còn?
Xuân xanh ước độ trăng tròn lẻ,
Chồng thời chưa có có chi con....
Hay một bài thơ Đường của Đỗ Phủ mà Cha tâm đắc:
"Triều hồi nhật nhật điển xuân y,
Mỗi nhật giang đầu tận túy quy.
Tửu trái tầm thường hành xứ hữu.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy
Xuyên hoa giáp điệp thâm thâm hiện,
Ðiểm thuỷ thanh đình khoản khoản phi.
Truyền ngữ phong quang cộng lưu chuyển,
Tạm thời tương thưởng mạc tương vy."
Con xin tạm dịch
Tan buổi chầu vua,cởi áo ra,
Đầu sông say khướt,tới tận nhà.
Uống rượu,nợ người đâu cũng thế.
Bảy mươi hiếm kẻ được như ta.
Xuyên hoa bướm lượn rợp trời mây,
Chuồn chuồn điểm nước,thấp thoáng bay.
Cây cối,đất trời như ẩn hiện.
Hãy vui xuân đã,kẻo phí hoài...
Con biết Cha đang cười bên đó khi nghe con dịch,nhưng con nghĩ Cha cũng đang vui...
Con nhớ Cha nhiều...con thèm được như Cha. Con nhớ Cha kể con nghe: Cụ Nguyễn Du khi sắp mất,bảo người nhà sờ xem tay chân đã lạnh chưa?người nhà bảo "lạnh rồi" cụ nói "được" và đi luôn.Con đọc chuyện Bố Già của Mario Puzo,Bố già Mafia chết miệng mấp máy"đời đẹp lắm"...
Và Cha phút giây lâm chung,Cha bảo "Cha nhìn thấy chữ Chung bằng chữ Hán" và Cha nói"Thôi Cha phải đi rồi"...Chết biết trước,thanh thản ra đi,dặn dò được hết với vợ con,gia đình học tộc,bạn bè...Hấp hối ở Hà Nội các bác sỹ tiên liệu là sợ về không kịp,vậy mà Cha về còn sống 3 ngày,trong ngôi nhà ấm cúng của mình,trong vòng tay vợ con gia đình,họ hàng,bà con chòm xóm...Cha còn chờ thằng Út bay từ châu Âu về kịp...Cha của con tuyệt lắm,Cha của con chẳng khác gì các tiền nhân ngày xưa.
Con nhớ Cha,con tự hào về Cha...và con rầy,con thẹn..khi chưa làm được gì cả cho đời...con buồn lắm Cha ơi!
Gần mười năm con mất Cha,
Mười năm lưu lạc xa nhà,Cha ơi!
Mất Cha,con sống chơi vơi,
Một câu,một chữ con thời hỏi ai?
Cha mãi mãi là tượng đài, />
Là cây bóng mát suốt đời trên cao.
Cha là trăng,Cha là sao,
Sáng trong vằng vặc với bao tháng ngày.
Mất cha con sống quắt quay,
Bơ vơ lạc hướng mù dày tối tăm. />
Đêm ngày con cứ niệm thầm,
Giấc mơ nào đó âm thầm gặp cha.
Con muốn nghe lại tiếng Cha,
Chỉ cho con chút lối ra cuộc đời./>
Mất cha gần mười năm rồi,
Ấy chừng ngày tháng con thời tối tăm. />
Con thất bại,con sai lầm,
Quẩn quanh mù mịt cuối hầm tối đen.
Cha ơi!con cần ngọn đèn,
Con cần ánh sáng,cần nhìn đường ra. />
Con cần thông tuệ của Cha,
Cho con nhãn lực nhìn xa bụi trần.
Con thèm được chút phong trần,/>
Hiên ngang tự tại thánh thần của cha.
Gần mười năm con mất cha,
Bấy nhiêu ngày tháng nhạt nhòa đời con...
Cha ơi! chỉ lối cho con,
Ngày đêm con mãi héo mòn đợi trông.../>


Mười năm tế giỗ Cha.

13 Tháng 3 



Cha ơi!
Mười năm trời đằng đẵng,nỗi xót xa thương tiếc ê chề
Ba nghìn ngày lê thê,niềm đau đớn luyến lưu còn mãi.
Mười năm lệ chảy,nhớ về cha quặn thắt lòng con.
Mười năm héo hon,thương tiếc cha nhói hoài lòng mẹ.
Hiên ngang tự tại,suốt đời ngay thẳng tấm lòng son.
Trí tuệ uyên thâm,muôn thủa chói lòa vầng nhật nguyệt.
Căm ghét cường quyền,đấu tranh cương quyết,
Khinh bỉ tham hèn,lời lẽ thẳng ngay.
Sống một đời thanh bạch tựa gió mây,
Về với đất nhẹ nhàng như cây cỏ.

Cha của con đó!

Chào đời dưới bóng rú Mòi sừng sững,
Sinh ra trong róc rách nước mạch xóm Ao.
Sớm yêu quê hương khốn khổ đói nghèo.
Chăm nghiên bút,chữ Tây,chữ Hán.
Đọc sách cổ,noi gương tiết liệt,
Học tiếng Tây,đánh đuổi xâm lăng.
Trai thời loạn quyết chí tang bồng,
 Xếp nghiên bút theo hồn thiêng dân tộc.
Chào đời nghe tiếng khóc,thương quê hương nô lệ đói nghèo.
Sinh ra thấy cảnh gieo neo,yêu dân tộc lầm than khổ ải.
Đứng lên quyết chí,tham gia đội tự vệ xã nhà,
Cất bước xông pha,đứng vào hàng ngũ thanh niên tiền khởi nghĩa.
Cách mạng thành công,xóa giặc dốt dạy bình dân học vụ,
Giặc nước xâm lăng,cất bước lên đường thành chiên sỹ công an.
Trải qua bao mây núi gió ngàn,
U Bò,Ba Rền nhiều phen nguy hiểm.
Xông pha  chinh chiến,
Dũng cảm lập công.
Quẳng bút nghiên quyết chí anh hùng,
Nâng gươm súng giữ nền độc lập.

Hòa bình chưa xong đã Cải cách ruộng đất,
Chủ trương sai lầm khiến dân tộc lầm than.
Bao người kiên trung đã phải án oan,
Nhiều kẽ sỹ chết oan vì phường ngu dốt.
Bị ngờ rằng "địa chủ lọt lưới" còn sót,
Vườn tược nhà mình đêm tối bị vây,
Đùm đạn đi công an về lặng lẽ đổ bụi mây.
Chẳng sợ chi ai,nhưng cha buồn thời cuộc.
Đấu tố họp hành thi nhau bới móc,
Dân nghèo bị lừa "rễ" "chuội" loạn cả lên.
Khinh kẻ chỉ huy chân trên ghế bước lên,
Cả xã cả làng không ai biết đọc.(*)

Rồi Cha lại!

Chặng đường ngang dọc,
Trở thành quan tòa,đem công lý cho dân.
Phân biệt trắng đen,mà giải những nổi oan.
Làm rõ gian ngay,ai công ai tội.
Tấm lòng thẳng ngay đất trời soi rõi,
Ý chí hiên ngang sông núi tỏ bày.
Nhìn kẻ nịnh thần ghét đắng ghét cay,
Ngó đứa tham ô hạ hèn dưới dép...
Tính cha nóng,tiếng vang sấm sét,
Dạ cha ngay,vằng vặc trăng sao.
Sang sảng câu Kiều vần điệu bay cao,
Khảng khái thơ Đường,ung dung tự tại.

Cha biết rằng.

Thiệt nhiều vì lòng khẳng khái,
Bởi tiểu nhân nhiều gấp mấy anh hùng.
Lòng thẳng ngay như tuế nguyệt ung dung.
Tâm trong sáng tựa trời mây biển cả.

Đời cha vất vả

Chiến tranh giặc ném bom tàn phá,
Chi cục muối cơ quan tuần xe đạp đi về.
Đào hầm,dỡ nhà,sơ tán chặt tre,
Che chở đàn con,xót xa thương vợ...
Mẹ già,vợ hiền cùng đàn con nhỏ,
Cánh tay cha dang rộng chở che,
Việc nước việc nhà xuôi ngược đi về,
Mặc kệ máy bay,xem thường pháo sáng.

Chiến tranh dã man,đã cướp đi cuộc sống,
Con của cha,đứa con gái đầu.
Xé ruột xé gan lòng cha mẹ đớn đau.
Vết nội thương lòng,trăm năm không khỏi...

Mất mát kéo theo nghèo đói,vất vả cha xuôi ngược lo toan.
Hết chiến tranh đất nước cơ hàn,lo cả nhà bữa khoai bữa sắn.
Khảng khái câu thơ,chia tay bè bạn,
Chán bon chen,cha cất bước về hưu.
Chiếc võng đu đưa,Chinh phụ ngâm,Truyện Kiều,
Bát nước chè xanh,vần thơ Công Trứ...

Đời cha vậy đó

Thanh bạch một đời,Khảng khái hiên ngang,
Yêu kính tổ tiên,phát động xây từ đường,
Chăm lo nguồn gốc,làm nghĩa trang dòng họ.
Tu bổ đền chùa,đại tôn nhà thờ tổ,
Có mặt cha hăng hái chủ trì,
Họp đảng,họp dân thẳng thắn khen chê,
Tính nóng nảy mẹ theo can sớm tối...

Hạnh phúc khi chăm mấy thằng cháu nội,
Vui vẻ là đạp xe thăm cháu ngoại, thăm con.
Hà Tĩnh rồi Vinh xe đạp cứ bon bon.
Quang Lộc,Cày,lên Nông Trường chẳng ngái.

Tiếc thương thay

Trời đất không cho cha sống mãi,
Tổ tiên gọi rồi,Cha phải ra đi.
Thanh thản cha,khi chữ Chung hiện về,
Nụ cười trên môi,Cha đi vào cõi Phật.
Cha ra đi,nhà ta như đánh mất,
Mất cột,mất rường lung lay cả trước sau.
Mười năm rồi,lòng con vẫn đớn đau,
Dẫu biết rằng,tuổi trời khó cưỡng.

Nhớ lắm cha.

Chén rượu xuân giờ không người uống,
Tết không vần câu đối mà treo.
Chiếc võng đong đưa,văng vẳng câu Kiều,
Đã không còn ngày cha vắng bóng.
Con vẫn kể với con trai con mãi,
Rằng sung sướng con được hơi rượu ông ru,
Bố nhớ như in,xa xót câu Kiều,
Ông thường ngâm rằng "nuôi con những ước..."

Cha ơi.
Mười năm xa cha,dặm đời con cất bước,
Lầm lạc u mê,quanh quẩn mãi cha ơi.
Giờ cha là trăng, sao sáng trên trời,
Xin soi,rọi cho con chút với.

Ngày giỗ cha xót xa con gọi,
Con đớn đau,không về giỗ của Cha.
Nơi xứ xa,lệ con chảy nhạt nhòa,
Cúi lạy Cha,tội này con bất hiếu.
Chốn trăng sao,cha ơi,mong cha hiểu,
Thứ tha cho đứa con tội lỗi của cha.
Mười năm,xa cha nỗi đau đớn không nhòa,
Xé mãi lòng con,như ngày cha li biệt.

                                  Kính dâng cha,thượng hưởng.

CÚNG TẾT

31 Tháng 1 2015 lúc 8:41
Con chưa về cúng tết cha
Chưa về hầu rượu dâng trà chén cơm
Mộ cha nắng gió mưa tuôn
Quanh năm con chẳng sớm hôm ngó ngàng
Bây giờ tết đến xuân sang
Con còn phiêu bạt lang thang xứ người
Còn buồn con thẹn cha ơi
Con cay con đắng rã rời xót xa
Nương nhờ thịt mẹ máu cha
Nhưng con hoài phí nhạt nhòa công lao
Cha ơi chốn ấy trăng sao
Thứ tha con nhé nghẹn ngào con xin...
Quê hương vời vợi mắt nhìn
Xứ người khắc khoải con tim tháng ngày.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét