8 thg 8, 2014

Khi bóng Bồ Đề không còn tỏa bóng mát.

Mồ côi những đứa trẻ,
Nương tựa chùa Bồ Đề,
Bị những người ở đó,
Đang tâm mang bán đi.

Chao ôi nơi cửa Phật,
Chốn bấu víu cuối cùng.
Mà không còn yên ổn,
Cuộc đời ơi!Hãi hùng.

Khi cái tốt cái xấu,
Cứ lẫn lộn trắng đen.
Thì sao yên tâm được,
Muốn gửi bóng cửa thiền.

Cây Bồ Đề tỏa bóng,
Chở che cho chúng sinh.
Nhưng dưới gốc cây ấy,
Lẫn kẻ ác hiện hình.

Xót thương bao đứa trẻ,
Sinh ra đã thiệt thòi.
Mẹ cha thì chối bỏ,
Bơ vơ trên cõi đời.

Mong nương nhờ cửa Phật,
Được núp bóng Bồ Đề,
Nhưng vẫn khổ,vẫn nạn,
Trong cả cõi từ bi..

Đi đâu về đâu nhỉ?
Hỡi bơ vơ chúng sinh!
Khi mà nơi cửa Phật,
Không còn yên,còn lành....



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét