24 thg 8, 2014

Vua trộm ( chuyện cổ Grim)

Sau một ngày làm việc
Hai vợ chồng nông dân,
Đang tranh thủ dọn dẹp,
Hoàng hôn đang buông dần.

Một cỗ xe phóng đến,
Dừng lại và bước ra.
Một vị khách giàu có,
Lên tiếng chào ông bà.

Hỏi cần gì,khách bảo:
 "Cho tôi ăn tối cùng,
Một bữa ăn đạm bạc,
Lâu rồi tôi chưa dùng."

Hai ông bà vui vẻ,
Vợ làm món khoai Tây,
 Ông già thì dẫn khách,
Ra xem mình trồng cây.

Vị khách hỏi con cái?
 Ông trả lời buồn rầu,
Có thằng con hư hỏng,
Đã bỏ đi từ lâu.

Rồi vị khách bỗng thấy
 Ông lão trồng một cây.
Cong queo nhưng không uốn,
Hỏi ông sao thế này?

 Ông lão thất vọng nói:
"Cây phải uốn khi non,
Giờ thì cây đã  lớn,
Không thể làm gì hơn..."

"Chắc con ông cũng vậy,
Từ nhỏ thiếu luyện rèn.
Nên giờ thì đành chịu"
Vị khách góp lời thêm...

Vị khách đột ngột hỏi,
Bác còn nhớ con không?
 Nếu giờ nó xuất hiện,
 Bác có nhận ra không?

 Ông lão bảo không nhớ,
Vì đã lâu lắm rồi.
Nhưng trên vai trái nó,
Có mọc một nốt ruồi....

 Vị khách liền cởi áo,
Nghẹn ngào: Cha,con đây.
Nhìn nốt ruồi ông bố,
Nhận ra con mình ngay.

Mừng rỡ ông gọi vợ,
Cả nhà vui đoàn viên.
 Ăn bữa cơm thân mật,
 Rồi cùng nhau hàn huyên...

 Con giờ rất giàu có,
Nhưng xin thú thật là.
Con đã thành kẻ trộm,
 Cải cải từ đó ra.

Con giờ là vua trộm,
Dù cho khóa kiểu gì,
Bảo vệ và canh giữ,
 Dễ dàng con lấy đi...

Và con chỉ lấy trộm,
 Của những nhà tham,giàu.
Không bao giờ con đụng,
Đến của dân nghèo đâu...

Người mẹ thì âu yếm,
Dù con có thế nào,
Vẫn là con của mẹ,
Mẹ yêu như ngày  nào...

Người Cha sợ hãi nói,
Bá tước cha đỡ đầu,
Nếu biết con ăn trộm,
 Liệu ngài  để yên sao?

Vua trộm bình tĩnh nói,
Xin cha mẹ yên lòng.
Con sẽ đến ra mắt,
Xem có việc gì không?...

...Khi ra mắt Bá Tước,
Khi rõ chuyện đầu đuôi.
 Bá Tước bèn quyết định,
Thử tài Vua trộm chơi.

Ông yêu cầu Vua trộm,
Làm ba việc khó sau.
Nếu mà làm không được,
 Sẽ bị chém rơi đầu.

Việc đầu tiên là phải,
Lấy trộm ngựa trong chuồng,
 Thứ hai là lấy trộm,
Ga giường vợ chồng ông.

 Ngoài ra còn phải lấy
Chiếc nhẫn cưới trên tay,
Của phu nhân Bá tước,
 Mà không được ai hay.

Việc thứ ba là phải,
 Bắt cóc  Cha xứ và
Cùng với người giúp việc,
 Không để họ kêu la...

Vua trộm liền vui vẻ,
Nhận lời và bắt đầu,
Đến thành phố bên cạnh,
Chờ trời tối chóng mau.

Hóa trang thành bà lão,
Cõng một thùng rượu ngon,
Trong đổ nhiều thuốc ngủ...
Ho rũ rượi từng cơn...

Toán lính đang canh ngựa,
Thấy bà già yếu gầy.
Thương tình bèn gọi bảo,
 Mang thùng rượu vào đây...

Chúng sẽ mua uống giúp,
Tất cả đều uống say,
Tên cầm đuôi giữ ngựa,
Tên ngồi yên đều say...

Vua trộm bèn nhanh chóng,
Tháo yên ngựa treo lên,
Treo luôn cả tên lính,
Đang vẫn ngủ say mềm...

Sợ tiếng ồn vua trộm,
Lấy giẻ buộc móng chân,
Và cứ thế lặng lẽ,
Dắt ngựa đi xa dần...

Sáng đến gặp Bá Tước,
Vua trộm chào tươi cười.
 Bá tước lòng kinh ngạc,
Đành biết cười trừ thôi....

...Bá Tước dặn dò vợ,
Giữ chặt nhẫn trong tay.
Trải khăn giường  nằm giữ,
Bá tước súng cầm tay...

Vua trộm liền đến vác,
Xác tử tội pháp trường.
 Nửa đêm cõng cái xác,
Trèo thang leo lên tường.

 Ló đầu xác cửa sổ,
Bá tước nổ súng liền,
Vua trộm nhanh chân lẩn,
Cạnh phòng dưới bóng đêm.

Bá tước cùng quân lính,
Đem cái xác đi chôn.
Vua trộm nhân cơ hội,
Giả giọng bá tước luôn:

" Ta muốn quấn cho nó,
Chiếc khăn ga trải  giường,
 Dẫu sao cũng tội nghiệp,
 Con đỡ đầu đáng thương..."

" Nó chết trong nghèo khổ,
 Hay là nàng từ bi,
Tặng cho nó chiếc nhẫn,
Khỏi tội nghiệp quá đi"...

Bà Bá tước tưởng thật,
Làm răm rắp làm theo.
Vua trộm lấy các thứ,
Chẳng phải khó khăn nhiều.

 Sáng đến trả bá tước,
 Nhẫn ,khăn trải ga giường.
Bá tước rất kinh ngạc,
Cảm phục chàng vô cùng....

Việc thứ ba vua trộm,
Tìm mua một túi to.
Trong đựng đầy cua biển,
Cùng một bó nến to...

Tối đến vào nghĩa địa,
Ở bên cạnh nhà thờ.
Bắt cua,cắm thắp nến,
Trên lưng cho cua bò....

Sau đó vua trộm giả,
Giọng của thánh Peter.
 Rằng đến ngày tận thế,
Mọi người đã biết chưa?...

"Hãy nhìn ra nghĩa địa, Người chết cũng đang đi. Muốn lẻn thiên đàng hãy, Chui vào bao tải đi...!"
Cha xứ đang lưỡng lự, Người giúp việc vội vàng, Kéo cha chui vào túi, Để sớm lên thiên đàng...
Vua trộm buộc túm lại, Kéo qua những bậc thềm, Kéo qua cả vũng nước, Hai người vẫn nằm yên...
Kéo họ lên đỉnh tháp, Có nhiều chim bồ câu, Họ nghe tiếng vỗ cánh, Tưởng thiên thần bay cao....
Sáng ra gọi bá tước, Đến xem việc bắt người. Không cần dùng vũ lực, Bằng trí thông minh thôi....
Bá tước rất nể phục, Nhưng bảo chàng đi ngay. Ở xứ này vua trộm, Không được phép ở đây.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét