30 thg 7, 2014

Cách yêu con của Cha.

Một tuổi con tập đi,
Mẹ chạy theo nâng đỡ,
Cha thì lại bảo rằng,
Để tự con đứng thử.

Ba tuổi con khóc thét,
Đòi quả ớt đỏ cay.
Mẹ không cho Cha bảo,
Cho thử...cay sợ ngay.

Sáu tuổi vào lớp Một,
Mẹ lo lắng dặn dò.
Cha thì bảo cô giáo:
"Xin cô cứ phạt cho"...

Chín tuổi con đánh lộn,
Mặt mũi sưng tím bầm.
Mẹ xót xa lo lắng,
Cha phạt nhốt vào phòng.

Con tập tành hút thuốc,
Mẹ cấm đoán rầy la.
Cha thì gọi con lại,
Xem phim chụp phổi Cha.

Năm con mười tám tuổi,
Dắt bạn gái về nhà.
Mẹ bảo con còn nhỏ,
Yêu đương mẹ cấm à.

Cha thì lại bình thản:
"Tổn thương là bỏ thôi"...
Và mọi chuyện đúng thế,
Con phục cha không thôi...

Mẹ thì thường hay bảo:
"Khó khăn nhờ mọi người."
Cha thì bảo ngược lại:
"Hãy giúp đỡ mọi người"...

Đi xa con chắc chắn,
Là nhớ mẹ rất nhiều.
Nhưng khi gặp khăn khó,
Con nhớ Cha bao nhiêu...

Biên tập chuyện cười nói lối Xứ Nghệ.

        Nói lối Yên Huy.

Ở Yên Huy nói lối,
Rất dí dỏm buồn cười.
Đã trở thành đặc sản,
Người xứ Nghệ quê tôi.

   Chết là chôn.

Hai ông thông gia nọ,
Gặp nhau bèn hỏi han.
"Chờ bên ông phong tục,
Đám khi chết có ăn?"

(Ý ông ấy muốn hỏi,
Khi mà có đám tang.
Có tổ chức ăn uống,
Như những nơi khác chăng?)

Ông Yên Huy thủng thẳng,
"Bên làng tui chết rồi,
Thì đem chôn ông ạ,
Chứ không ăn ông ơi"

   Vót đụa.

Ông Yên Huy vót đũa,
Ông thông gia đến chơi.
"Chờ ông đang vót đụa,
Để ăn cấy ông ơi?"

(Ý ông thông gia hỏi,
Là vào vụ cấy rồi,
Ông Yên Huy vót đũa,
Để ăn đi cấy thôi...)

Ông Yên Huy lại đáp:
"Đụa thì ăn cấy thôi,
Đã có thìa ăn nác,
Chắc ông đã biết rồi"....


29 thg 7, 2014

Chiếc bát gỗ

Một ông già ốm yếu,
Đến ở với con trai,
Con dâu và đứa cháu,
Sống nốt những tháng ngày.

Vì ông đã già quá,
Mắt kém tay thì run.
Nên đến bữa thường cứ,
Vỡ,đổ thức ăn luôn.

Người con trai khó chịu,
Người con dâu bực mình.
Nên họ đã quyết định,
Cho ông ăn một mình.

Họ sắm một bàn nhỏ,
Trong góc của phòng ăn.
Để ông ngồi một xó,
Một mình ông ngồi ăn.

Họ sắm cái bát gỗ,
Giành riêng cho ông già...
Bát thì không vỡ nữa,
Thìa rơi vẫn bị la...

Người cha già đau khổ,
Đến bữa ăn rất buồn.
Ngồi một góc sầu tủi,
Hai hàng nước mắt tuôn...

Đứa cháu nội lặng lẽ,
Cứ dõi theo hằng ngày.
Cậu mới chỉ Bốn tuổi,
Một đứa bé thơ ngây....

...Bỗng một ngày đứa bé,
Cặm cụi chơi một mình.
Nó nhặt những mảnh gỗ,
Cố ghép lại thành hình...

Khi bố mẹ cậu hỏi...
Con đang chơi gì đây?
"Con làm cái bát gỗ,
Cho bố mẹ sau này"....

Vợ chồng họ hoảng hốt,
Sững sờ trong phút giây...
Và sau đó họ hiểu,
Mình phải làm gì đây...

Từ bữa ăn sau đó,
Người con trai nhẹ nhàng.
Dìu bố mình đưa đến,
Bàn ăn và ăn cùng...

Từ đó Ông già được,
Con trai và con dâu,
Hết lòng chăm,phục vụ,
Dù đổ vỡ đến đâu.




27 thg 7, 2014

ngày 27/7

Ngày hai bảy tháng bảy,
Người thương binh đớn đau.
Khi nghĩ về đồng đội,
Mộ chưa tìm thấy đâu...

Ngày hai bảy tháng bảy,
Đứt ruột lòng mẹ già,
Khi chiến tranh mãi mãi,
Cướp con mẹ đi xa.

Ngày hai bảy tháng bảy,
Lòng người vợ xót xa.
Chồng nằm nơi xứ lạ,
Bao năm không tìm ra.

Ngày hai bảy tháng bảy,
"Bên kia... bố biết không?''
Người con gái nức nở:
"Con Bố sắp lấy chồng"

Ngày hai bảy tháng bảy,
Ngắm di vật của cha.
Người con trai tự nhủ:
"Sống xứng đáng với ba"

Ngày hai bảy tháng bảy,
Đốt hương trầm để xông.
Cho thơm,khô mảnh đất,
Thấm máu những chiến công.

Ngày hai bảy tháng bảy,
Xin cầu mong gió trời.
Thổi hương bay khắp nẻo,
Tới mọi miền xa xôi.

Ở đâu đó trên núi,
Hay lạnh lẽo dưới sông.
Xương thịt của liệt sỹ,
Đang tan trong đất nồng...

Rồi ngấm qua kẻ đá,
Hòa vào trong mạch ngầm.
Thành nước nguồn tinh khiết,
Nuôi đất nước ngàn năm.

Ngày hai bảy tháng bảy,
Xin một lời tri ân.
Các anh hùng,liệt sỹ
Đã ngã vì nhân dân.


Tháng Bảy này con ở đâu?

Con ơi! Con ở đâu?
Trong ngày này tháng bảy,
Bao năm mẹ tìm con,
Chờ con hoài không thấy!

Đồng đội con đã về,
Có người may lành lặn.
Người bị thương trở về,
Họ những người may mắn....

Nhiều người thì ngã xuống,
Cũng như con hy sinh,
Nhưng họ còn có mộ,
Về nghĩa trang ghi danh....

Còn con mẹ thiệt phận,
Nằm đâu đó xa xôi,
Bao năm trời đằng đẵng,
Con chưa về con ơi!

Nơi con nằm không biết,
Có khô ráo,bóng cây?
Đã bao năm mẹ khóc
Con nằm chốn nào đây ?

Nơi con nằm đâu đó,
Đỉnh núi hay đáy sông,
Rừng Le,gốc Thốt Nốt...
Ai đắp điếm cho không?...

Bao năm rồi, con vẫn,
Không nấm mộ tấm bia.
Chiến tranh không còn nữa,
Lòng mẹ mãi đứt lìa....

Mẹ đi cầu,đi bói
Đi hầu thánh,hầu đồng.
Trung tâm tìm liệt sỹ...
Rồi..thất vọng về không....

...Con chưa về thì mẹ,
Dẫu gần đất xa trời,
Không nhắm mắt đi được,
Chờ con về con ơi!...

...Con ơi! con ở đâu?
Những ngày này tháng bảy,
Có nghe thơm mùi hương...
Mẹ thắp tìm con đấy!

Hay là con của mẹ,
Cùng đồng đội sắt son,
Mãi bên nhau sống chết,
Không thể về hả con...

Vẫn biết rằng con mẹ,
Cùng đồng đội hy sinh
Thịt xương tan vào đất,
Tươi tốt triệu cây xanh.

Mẹ biết rằng con mẹ!
Hiến cho đất máu xương,
Kết thành hoa thơm mãi....
Cho non sông ngát hương.

Con trai mẹ không uổng,
Vì đất nước hy sinh.
Vì non sông ngã xuống...
Cho đất nước thanh bình....

...Những ngày này tháng Bảy,
Mẹ thắp hương tìm con.
Mỗi năm vào tháng Bảy,
Lòng mẹ già héo hon....

Đất nước tôi vĩ đại,
Những người mẹ anh hùng.
Hiến con cho tổ quốc,
Để gìn giữ non sông

24 thg 7, 2014

lời mẹ

Con gái mẹ đã lớn
Rời vòng tay mẹ rồi,
Một đôi lời con nhé,
Khi con ra với đời...

Các con giờ tài giỏi,
Sách vở,mạng,online...
Nhưng hiểu con chỉ mẹ,
Đắng cay chặng đường dài...

Làm con gái là khổ,
Cho dù thời đại nào.
Con đừng cố cưỡng lại,
Chẳng thay đổi được đâu.

Tình yêu không tránh được,
Dẫu biết nó khổ đau.
Đàn ông đầy tệ bạc,
Con định ở vậy sao?

Cuộc đời là bể khổ,
Chúng ta phải bơi thôi.
Vì ta là phụ nữ,
Ngập ngụa chịu con ơi.

Con có thể cưỡng lại,
Không yêu,không lấy chồng.
Nhưng cô đơn,sầu khổ...
Con có chống được không?

Sự thật thì con ạ,
Đảo điên thế giới này.
Tìm cho mình một nửa,
Tìm được khó lắm thay...

Hình như ông trời tạo,
Ra mỗi người đàn ông.
Giành riêng mỗi ai đó,
Lấy được họ làm chồng.

Như mẹ đã may mắn,
Tìm gặp được bố con.
Kết trái của hạnh phúc,
Sự ra đời các con...

Rồi con cũng phải thế,
Hạnh phúc hay khổ đau.
Mẹ cầu con may mắn,
Bớt cay đắng,buồn sầu..

Trời cho con xinh đẹp,
Thử thách con chuyện tình.
Rồi bắt con lầm lạc,
Dẫu rằng con thông minh....

"Nhủ" con yêu tỉnh táo,
Thì "nhọc hơn đi...cày."
Nhưng nếu mê muội quá!
Rẻ rúng con sau này...

Các con bây giờ cứ,
Dễ yêu dễ chia tay.
Thiệt "lỗ" về con gái,
"Lời" nhiều phía con trai....

 Tuyệt đối mẹ nhắc,nhớ,
Yêu đương phải giữ gìn,
Dù thời nay hiện đại,
Coi nhẹ chuyện tiết trinh...

 Nhưng phải giữ giới hạn....
 Tránh tội lỗi con ơi.
 Hại một sinh linh nhỏ,
Là có tội suốt đời.

 Sinh con là làm mẹ,
Dù con ở tuổi nào...
Lỡ lầm phải cố chịu...
 Đang tâm bỏ con sao?....

Vứt bỏ con là  tội,
Tu ba kiếp chưa qua.
Những vong hồn thơ trẻ,
Ám theo con đến già...

Chưa nói đến trời phạt,
Phụ nữ buông thả nhiều...
Lấy chồng sẽ hiếm muộn,
Sinh con trắc trở nhiều...

...Giờ thì chắc con hiểu,
 Khi yêu phải giữ gìn.
Để con tránh tội lỗi,
Để không bị coi khinh...

Con mẹ giờ "khun nậy,"
Mẹ khuyên con lại cười
 Nhưng cái đức,cái đạo,
Chẳng bao giờ lỗi thời.

Đàn ông họ ích kỷ,
 Lòng tham họ vô cùng.
Khi yêu thì đòi hỏi,
 Cưới thì:" ...nguyên vẹn không?"...

 Mẹ không biết đã muộn...
 Nhưng nếu con vẹn nguyên.
 Đến ngày mặc áo cưới,
 Với chồng, con...bề trên.!

Xa xôi con hãy nhớ,
Mẹ luôn dõi,luôn theo.
Mong chờ con hạnh phúc,
Lòng mẹ "đau chín chiều".....


16 thg 7, 2014

Suy ngẫm lượm lặt chuyển thể.

Ta có nhiều nơi đến,
Nhưng chỉ một chốn về.
Là GIA ĐÌNH duy nhất,
Xin hãy đừng quên nghe.

Nếu ai cũng có thể
Đặt vào vị trí nhau.
Thì cuộc đời thật đẹp,
Và dịu dàng xiết bao.

Niềm tin trong cuộc sống,
Nó giống như chiếc bình.
Vỡ rồi nếu gắn lại,
Vết nứt vẫn hiện hình.

Trèo cao nhiều người sợ,
Nhưng không phải độ cao.
Cái chính trong lòng họ,
Trèo cao sợ ngã đau.

Một con đường dù ngắn,
Nếu bạn không bước đi
Thì nó sẽ mãi mãi,
Dài với bạn những gì.

Cuốn sách hay biết mấy,
Nếu trên giá nằm hoài.
Không có ai đọc nó,
Bụi thời gian phôi phai.

Đôi khi những thất bại,
Mà thanh thản tấm lòng.
Hơn thành công rực rỡ,
Nhưng thanh thản thì không.

Đôi khi bạn vấp ngã,
Thất bại chưa chắc đâu.
Nhưng nếu không đứng dậy.
Thành công đến làm sao?

Ba thứ nên giá trị,
Của một con người là:
Siêng năng,chân thành với,
Thành đạt là thứ ba.

Ba thứ sẽ làm hỏng,
Của một con người là:
Rượu và lòng tự ái,
Sự giận dữ quá đà.

Ba thứ sẽ không thể,
Lấy lại được đó là:
Thời gian và lời nói,
Cơ hội đã trôi qua.

Ba thứ quý giá nhất,
Trong đời mỗi con người:
Tình yêu,lòng tự trọng,
Và bạn bè mà thôi.

Ba thứ không tồn tại,
Bền vững mãi trong đời:
Giấc mơ và tài sản,
Cùng Thành công đấy thôi.

Một người phụ nữ đẹp,
Khiến đàn ông dừng chân.
Phụ nữ thông minh khiến,
Đàn ông dâng tấm thân.

Lòng tin thật đắt giá,
Có nó đổi cả đời.
Nhưng ta lại đánh mất,
Chỉ vài phút giây thôi.

Nhiều người ra đường sợ,
Khi thấy bóng công an.
Thực ra cái họ sợ,
Là sợ mất tiền oan.

Chiều lòng người thật khó,
Kêu nhàm chán bình yên.
Cảm xúc sợ sóng gió,
Sao vẹn được đôi bên?

Cuộc đời vốn rất ngắn,
Đừng lãng phí vì buồn.
Hãy là mình bạn nhé,
Tự do,vui vẻ luôn.

Đôi khi một sự thật,
Nghe ra rất buồn cười:
Bạn không vấp ngã nữa,
Bạn ra...rìa đường rồi.

Thành công hay thất bại,
Chỉ nhờ may mắn thôi.
Nhưng nó vô tình lắm,
Dẫu ta cố gắng rồi.


SỢ HÃI thì thường khiến,
Ta PHẪN NỘ vô cùng.
Từ đó ta RỐI TRÍ,
Nên quyết định SAI LẦM.

Bởi vì ta THẤT BẠI,
Nên MẤT MÁT,TỔN THƯƠNG.
THẤT VỌNG rồi TUYỆT VỌNG.
Đưa ta đến CÙNG ĐƯỜNG.



Điển tích

Dù ghét Tàu,rất ghét,
Nhưng một sự thật là.
Đa phần các điển tích,
Trung Quốc hay hơn ta.

Nguyệt Lão là điển tích,
Về duyên số mỗi người.
 Xin kể hầu bạn trẻ,
Ngày nay đọc nghe chơi....

Xưa có chàng Vi Cố,
Học giỏi và tài hoa.
Đêm trăng gặp Nguyệt Lão,
Biết duyên số gần xa.

Nguyệt Lão phán Vi Cố,
Đường tình duyên sau này:
Vợ sẽ là cô bé,
Con của mụ ăn mày...

 Vi Cố lòng giận dữ,
Thuê một tên lưu manh.
Vào chợ chém bé gái,
Rồi bỏ trốn thật nhanh....

Chục năm sau Vi Cố,
Thi đình đậu Thám Hoa.
Được Tể tướng yêu gả,
Con gái đẹp như hoa....

....Gần vợ Vi Cố thấy,
 Vết sẹo chém sau đầu.
Vợ liền kể cơ sự,
Cuộc đời mình ra sao....

 Thì ra là sự thật,
 Nàng con bà ăn mày.
Bị một tên cướp chém,
Nhưng không chết thật may...

Rồi mẹ nàng ốm chết,
Tể tướng nhận nuôi nàng.
Yêu thương như con đẻ,
Và giờ đây...gặp chàng....

Từ đó thành điển tích,
Nguyệt Lão và Tơ Hồng.
Rằng duyên số trời định,
Đừng cưỡng lại nghe không.?...

15 thg 7, 2014

Biên tập chém gió.

Bạn bè có phúc cùng chia,
Có họa thì lại...bỏ lìa mất đâu?

Thời gian thầy thuốc tài tình,
Là thợ trang điểm khiếp kinh,cực tồi.

Người ngốc giúp đỡ ai ơi,
Đôi khi nguy hiểm bằng đôi kẻ thù.

Chết vì yêu chỉ thằng ngu,
Anh thì phải sống cho dù không yêu.

Yêu không được...thành bạn thận,
Câu lừa đảo ấy quên dần cho nhanh.


Làm giàu thì chẳng khó đâu,
Nhưng mà làm mãi không giàu mới cay.

Yêu thề sống chết có nhau,
Ghét thề sống chết với nhau khác gì.

Chết cho người mình yêu thương,
Vẫn dễ hơn sống chung giường với nhau.

Vợ tốt tha thứ cho chồng,
Mỗi khi cô ấy đã không đúng lời.

Trái tim muốn đến trái tim,
Truyền máu là cách ta tìm cho nhanh.

Cho nàng hạnh phúc dễ thôi,
Chỉ là tốn kém quá trời ai hay.

Đàn ông Ga lăng thực ra,
Với những phụ nữ không là vợ thôi.

Một kẻ đã bỏ rơi mình,
Hãy mừng thoát kẻ bạc tình vận may.








.

Câu hỏi của mẹ.

Có một người mẹ hỏi:
"Theo con trên người ta,
Bộ phận quan trọng nhất,
Con biết không nói ra?''

Âm thanh là cuộc sống,
Người con nghĩ trả lời.
Bộ phận quan trọng nhất,
Là cái Tai mẹ ơi.

Người mẹ ôn tồn đáp,
Nhiều người thế giới này,
Vẫn sống không nghe được,
Chưa thật đúng cái Tai.

Đôi mắt!Người con đáp,
Người mẹ vẫn lắc đầu,
"Nhiều người trên thế giới,
Có nhìn thấy được đâu"....

Con đưa nhiều lời đáp,
Mẹ vẫn chưa đồng tình.
Nhưng người mẹ vui sướng,
Sự lớn khôn con mình....

...Đến ngày người con lớn,
Bà nội anh qua đời.
Và mọi người anh thấy,
Khóc đau đớn khôn nguôi.

Lần đầu anh thấy bố,
Đau đớn khóc xót xa.
Dựa đầu vào vai mẹ,
Đẫm bờ vai lệ nhòa...

Và rồi anh chợt hiểu,
Con người ta bờ vai,
Là nơi quan trọng nhất,
Người thân dựa một mai...

Sống trên đời nên vậy,
Cần có một tấm lòng.
Một bờ vai chia sẽ,
Trong dòng đời đục trong.

Cổ tích về Mẹ.

Dưới bàn tay Thượng Đế,
Sau 6 ngày miệt mài.
Sinh ra một tạo vật,
Đặc biệt một không hai.

Tạo vật đó có thể:
Dùng nước lã,cơm thừa.
Của con mình để lại,
Nhưng dẻo dai không ngờ.

Đẹp,mong manh,bé nhỏ,
Nhưng rộng lớn vòng tay.
Ôm trọn hết con cái,
Vào trong tấm lòng này.

Có nụ hôn đặc biệt,
Chữa lành các vết thương.
Từ ngoài da trầy xước,
Cả trong tim đau thương...

Có đôi mắt kỳ diệu,
Nhìn thấu hết mọi điều,
Biết con mình lầm lạc,
Hiểu đứa nào đang yêu...

Đôi mắt ấy trao gửi
Sự thông cảm yêu thương,
Thấu hiểu và tha thứ,
Khi lầm lạc chặng đường...

Tạo vật ấy mềm mại,
Nhưng dẻo dai vô cùng,
Bởi suốt đời luôn gánh
Những gian khó điệp trùng....

....Tạo vật của Thượng Đế,
Mềm mại dòng lệ rơi...
Khóc buồn, vui,thất vọng...
Cùng hạnh phúc cuộc đời....

Rồi Thượng Đế trân trọng,
Gọi kiệt tác của mình.
Là NGƯỜI MẸ vĩ đại,
Của thế giới lung linh.

13 thg 7, 2014

Hoa Trập Trội


Em còn nhớ mùi hoa Trập Trội,
Cánh hoa vàng mùi thơm ngát mũi,
Em còn nhớ một thời dấm dúi
Trập trội đem.. ép vở ngày xưa...

Em còn nhớ những ngày mưa...
Sấm nổ ùng oàng,tắm chung đuổi bắt cánh kiến,
Thủa chăn trâu,tìm "Cà Lơi" "chiền chiện"..
Trập Trội tôi trèo,em hứng...nhớ không?..

Em còn nhớ cánh đồng mênh mông,
Ta giật thột vì tiếng chim Dàn Dạt.
Mùi "tóoc" rơm,mùi lúa vàng ngàn ngạt,
Phảng phất cùng Trập Trội đêm trăng.

Có thể em đã quên rồi chăng?
Ở phương trời xa,em đâu còn nhớ,
Hoa Trập Trội vàng ép trong trang vở,
Mùi hương thơm nguồn cội chúng mình...

Tôi đi mãi dưới gầm trời lặng thinh
Mùi hoa Hồng,Oải Hương,Violet...
Chằng mấy mùi khiến tôi da diết...
Như hương mùi...Trập Trội  xưa.....






9 thg 7, 2014

Lượm lặt lời hay ý đẹp(chuyển thể thành lục bát)

Dy con tr vn li hay,
Làm gương,làm mẫu nửa ngày hay hơn.

Cha mẹ chỉ cho không đòi,
Con cái thì lại chỉ vòi trả đâu?

Dâu,rể tốt mẹ cha cao,
Sinh con đẻ cái hỗn hào ruột đau.

Cha mẹ dạy,kêu lắm lời,
Lóng nga,lóng ngóng ra đời khổ chưa?

Cha dám khinh,mẹ dám thường,
Chỉ là trộm cướp một phường mà thôi.

Gặp xếp nịnh nọt cúi đầu,
Về nhà cha,mẹ có nào hỏi han.

Con trai chào cả trăm câu,
Vẫn không bằng được con dâu một lời.

Khôn ngoan đừng cãi người già,
Chửi nhau với trẻ chỉ là dại thôi.

Mỗi cây mỗi trái mỗi hoa,
Đừng chê đừng trách mẹ cha nghèo hèn.

Đồng tiền trên nghĩa trên tình,
Để rồi mái ấm gia đình lạnh tanh.

Tranh nhau miếng đất,gian nhà,
Anh em huyết thống thành ra hận thù.

Nếu mong muốn có rể hiền,
Thì rằng bên ngoại chớ hiềm coi khinh.

Ăn ở mất họ mất hàng,
Làm sao mơ được một nàng dâu ngoan.

Điện thoại,bia rượu hàng giờ,
Vài giây đèn đỏ nào chờ được đâu.

Ngồi đâu khoe giỏi khoe hay,
Mẹ thì nằm ốm bảy ngày không thăm.

Tây tàu thì hát rất hay,
Lời ru của mẹ một bài thuộc đâu.

Thắt lưng buộc bụng nuôi con,
Cuối đời mẹ rét vuông tròn con quên.

Giỗ cha,nuôi mẹ thì không,
Đi làm từ thiện vợ chồng đều hăng.

Cầu Phật,cầu Thánh khắp nơi,
Giỗ cha,giỗ Tổ thì thời anh quên.

Còn cha mẹ,miếng ngọt bùi,
Hãy dâng,hãy tiến kẻo rồi đắng cay.

(chuyển thể từ fb NV NQV)



Người mẹ một mắt

Một người con ghét mẹ,
Chỉ vì mẹ của mình,
Chột một mắt xấu xí,
Mẹ bè bạn đẹp xinh.

Dẫu mẹ chăm sóc cậu,
Bằng tất cả yêu thương.
Nhưng cậu luôn xa lánh,
Không muốn mẹ đến trường.

 Bạn bè cậu cũng vậy,
 Diễu cợt thật vô tâm.
" Ê,ê thằng mẹ chột..."
Cậu xấu hổ hờn căm....

...Lòng xấu hổ,ấm ức,
Cậu quyết học thành tài,
Để xa lánh người mẹ,
Khiến cậu xấu hổ hoài....

...Rồi cậu đã thành đạt...
Giàu sang lập gia đình.
Và cậu luôn giấu biệt,
Nguồn gốc,mẹ của mình.

Giấu mọi người,giấu vợ,
" Bảo nhà chết hết rồi"
Cậu không về quê nữa,
Quyết tâm sẽ xa rời...

 Thật tội nghiệp người mẹ,
Bị đứa con chối từ,
Bà một mình buồn khổ,
Lầm lũi với nắng mưa....

...Rồi một lần người mẹ,
Quá thương nhớ con mình,
Bà lên đường cất bước,
 Tìm con chốn thị thành...

Tìm được nhà con cháu,
Bà chưa kịp vui mừng...
Lũ trẻ thấy bà...lạ,
Thì sợ hãi quá chừng....

 Người con trai thấy mẹ,
Nhưng nhất  quyết  làm ngơ,
Đang tâm không nhận mẹ,
Và hung hãn đuổi xua...

"Bà làm con tôi sợ!
Ai quen bà bao giờ?.
Xin bà hãy ra khỏi,
Nhà của tôi bây giờ...."....

Bà mẹ đành đau đớn:
" Xin lỗi ông tôi nhầm"...
Rồi lặng lẽ quay bước,
 Trong tê tái nỗi lòng....

...Trong một lần công tác,
Người con về quê nhà,
Tình máu mủ trỗi dậy,
Anh ghé thăm mẹ già....

...Nhưng mẹ anh đã chết,
 Đám tang đã qua lâu,
 Trên bàn thờ lạnh lẽo,
Di ảnh người mẹ sầu...

Bà mẹ cô đơn chết,
Không có ai người thân,
Hàng xóm lo chu tất,
Bà siêu thoát cõi trần.

Người mẹ trước khi chết,
Đã để lại bức thư,
Cho người con duy nhất,
Với bao lời dặn dò.

Người con đọc di bút,
 Trong đó có viết rằng:
" Dẫu anh có hắt hủi,
Mẹ yêu anh vô cùng"....

 Mẹ tiết lộ sự thật:
Ngày bé mắt của anh,
Một mắt ngã bị hỏng,
Nên...mẹ hiến mắt mình"....

Có lẽ không cần viết,
Đoạn kết câu chuyện này.
Bởi vì quá xa xót,
Bởi vì quá đắng cay.!!!!!.



8 thg 7, 2014

Lời yêu lượm lặt

Sống đừng thật thà quá,
Yêu đừng quá thiết tha.
Cô giáo...không dạy thế,
Nhưng đời dạy cho ta.

Yêu-Thương hoặc Tôn Trọng,
 Để thành vợ thành chồng,
Ít nhất có một thứ,
Thiếu cả nguy vô cùng.

Lấy nhau vì tiền bạc,
Thì nguy hiểm vô cùng.
Bởi tiền vốn rất...bạc,
Không theo ta đến cùng.


Sai lầm người con gái,
Yêu phải kẻ vô tâm.
Người con trai cũng thế,
Vô tâm là sai lầm

Người con gái an phận,
 Không yêu được một người.
 Người con trai ân hận,
Khi mất người yêu rồi!

Sau nhiều cuộc cãi vã,
Tình yêu chết thật rồi!
Nếu chia tay mà chẳng,
 Còn gì để trao lời.

Muốn quên mối tình cũ,
Cần Tình Mới - Thời Gian.
 Nếu thiếu hoặc chưa đủ,
Đành để...tim khóc than.

Bắt đầu với người mới,
 Mà tim đang tổn thương.
 Xin hãy đừng xây vội,
Nhà mơ ước thiên đường.

Tình yêu hay tình bạn,
Không giống như học hành.
Gian lận trong thi cử...
"Quay,phao" chép cho nhanh.

Đến với nhau thành thật,
 Chia tay nên thật thà,
Rằng :"chúng mình là bạn"
 Câu đó đừng nói ra!

Nếu bạn chưa hạnh phúc,
 Với bản thân hiện nay...
Vậy khi yêu ai đó,
Bạn lấy gì trao đây?

Duyên là do trời đất,
Phận là của mỗi người.
 Nhưng Hạnh phúc đòi hỏi,
Ta phải nắm bắt thôi.

7 thg 7, 2014

African kid.


African Kid
(This poem was nominated by UN as the best poem of 2005)

"When I born, I black
When I grow up, I black
When I go in Sun, I black
When I scared, I black
When I sick, I black
And when I die, I still black

And you white fellow
When you born, you pink
When you grow up, you white
When you go in sun, you red
When you cold, you blue
When you scared, you yellow
When you sick, you green
And when you die, you gray

And you calling me colored?"

Dịch

Đứa trẻ Châu Phi
(Bài thơ hay nhất do UN bình chọn năm 2005 của em bé châu Phi gửi người da trắng)

Mẹ sinh tôi da màu đen,
Lớn lên vẫn vậy màu huyền da tôi.
Vẫn đen khi dưới mặt trời,
Khi đau cũng thế suốt đời đen thôi.
Sợ hãi vẫn thế da tôi,
Chết đi vẫn vậy cuộc đời da đen.

Anh bảo anh trắng phải không?
Sinh ra anh lại màu hồng trắng đâu?
Anh tái khi bị đớn đau,
Lạnh thì anh lại có màu xanh xanh.
Sợ da vàng,phải không anh?
Dưới trời nắng gắt anh thành đỏ au...
Chúa gọi anh lên trời cao,
Da anh xám lại chứ nào trắng đâu?

Xin hỏi anh nghĩ thế nào?
Khi anh cứ gọi da màu chúng tôi?!!