26 thg 5, 2014

"lợi ích" giàn khoan TQ

Đầu tiên thấy lợi nhất
Nhờ giàn khoan của Tàu
Mà quê mình Vũng Áng,
"Khựa" sạch bóng còn đâu!

Thứ hai được chửi sướng,
 Không sợ ai bịt mồm.
Bao năm trời ấm ức,
 Giờ chửi...vô tư luôn.

Theo một nhà văn nói:
"Nhờ cái giàn khoan tê
Biết lớp trẻ dũng cảm,
 Nhiều kẻ già hèn ghê"

Nhờ cái giàn khoan đến,
Chống Trung Quốc hô hào,
Đích thị là yêu nước,
 Không phải...phản động đâu.

Giờ thì các liệt sỹ,
Năm 79 hy sinh,
Sẽ lại được kỷ niệm,
Tri ân mãi các anh.

Từ nay về sau nhé,
"Trung Quốc là kẻ thù,
Ai đang còn mê lú,
Chính là kẻ điên,ngu

 Cũng nhờ giàn khoan ấy,
 Mới thấy người Việt Nam,
Khắp nơi trên thế giới,
 Đoàn kết chống xâm lăng.

 Giờ thì ta biết rõ,
Bộ mặt của nước Nga,
Cả Camphuchia nữa,
 Xấu thế nào với ta.

Nhiều và nhiều  cái nữa,
Ô hay thật buồn cười
 Nếu giặc Tàu không đến,
" Không lớn nổi thành người"

Cứ hung hăng đi nhé,
Cứ khoan cho sâu vào.
Rồi mày sẽ thấu hiểu,
 Được và Mất ra sao.

Còn tớ thì sung sướng
 Post bài lên trên " phây"
Viết cho dù rất dở,
"Chống giặc" được "lai" ngay!




















25 thg 5, 2014

Lòng mẹ

Nếu mai mốt giàn khoan giặc rút về
Xin đừng vội dùng từ " thắng lợi"
Vì có thể do biển Đông bão nổi
 Chúng rút về đơn giản thế thôi!

Từ "thắng lợi" nghe  đã quen ngàn năm rồi,
Đằng sau nó là nỗi đau dai dẳng,
 Mỗi cuộc chiến  dẫu thua hay thắng,
Đọng mãi trong lòng mẹ nỗi đau.

 Khi đất nước hướng về các anh nơi tuyến đầu
Mong các anh kiên cường,mong các anh chiến thắng.
 Chỉ có mẹ là ngồi chết lặng
Trông  con trở về lành lặn bình yên.

Ai ghét chiến tranh bằng người mẹ hiền,
Nỗi buồn nào hơn khi tiễn con ra tiền tuyến,
 Vì tổ quốc,non sông đem con dâng hiến,
Có người mẹ nào không căm ghét chiến tranh.










24 thg 5, 2014

Lời lính biển

Anh biết ở nhà đang nắng nóng,
Hầm hập gió Lào,nắng rát giống biển khơi.
Trước mũi tàu anh,quân thù hung hãn,
Anh chưa về..." chia lửa" được em ơi!

 Quê hương đang bước vào vụ lúa,
Sóng lúa vàng,gợi nhớ sóng biển Đông.
Không nghỉ phép  về giúp em gặt ,
 Chớp bể  mưa nguồn ta cứ mãi ngóng trông.

Mỗi lần em nhìn trời vần vũ,
Từ biển Đông mây kéo lên ngàn.
Em hãy nghe trong gió nồm mằn mặn,
Có tình anh gửi về tha thiết chứa chan.

Nơi đầu sóng anh chắc tay lái,
Vững con tàu rẽ sóng giữ biển khơi.
Quyết xua đuổi lũ giặc Tàu ăn cướp
 Giữ bình yên cho biển đảo đất trời.

Hãy vững lòng em nhé!Yêu thương ơi!
Sóng vỗ mạn tàu,dạt vào bờ nỗi nhớ,
Biển lại hát bản tình ca muôn thuở
"Biển một bên,và em một bên"














22 thg 5, 2014

Sự thâm độc của Trung Quốc.


Từ xưa ai cũng biết,
Trung Quốc ác và thâm.
Ngàn đời nay như thế,
Nhưng dân ta vẫn nhầm.

Từ xa xưa đã thế,
Khi xâm lược không thành.
Thì giở trò kết bạn,
Rồi phản gián,ma ranh.

An Dương Vương thủa trước,
Kén Trọng Thủy rể tà,
Nàng Mỵ Châu mê muội,
Mất đất nước xót xa.

Trống đồng văn hóa Việt,
Mã Viện gom lại thành,
Đúc cột đồng làm nhục,
Hận ấy tận trời xanh.

Khi xâm lăng thất bại,
Vờ giao hảo hòa bình.
Phái Cao Biền sang yểm,
Nơi long mạch địa linh...

Trong thời kỳ là "bạn"
Đắp đập nắn dòng sông.
Cho xói lở phía Việt,
Thâm và bẩn vô cùng.

Lấn cướp từng mét đất,
Dịch cột mốc đường biên.
Ngoài biển thì cướp đảo,
Không để chúng ta yên...

Xúi,giục giúp Pol pot,
Diệt chủng,đánh nước ta.
Đem quân đánh biên giới,
Lộ mặt kẻ gian tà.

Dùng chiến tranh thất bại,
Đánh kinh tế chiêu bài.
Là cực kỳ thâm độc,
Thế giới chẳng có ai.

Dân ta ham,dại,dốt
Nên mắc mưu lũ Tàu.
Nó mua gì bán hết,
Hậu quả lường hết đâu.?...

Mua Móng Trâu thâm độc,
Dân ta tham bán ngay.
Trâu mình đem giết thịt,
Bán móng...người kéo cày...

Mua Mèo,Rắn nham hiểm,
Chuột sung sướng sinh sôi.
Mất cân bằng sinh thái,
Chuột phá hoại tơi bời.

Trò độc nữa mua Đĩa,
Lừa người dân chúng ta.
Gom,nuôi và gây giống,
Đĩa khắp đồng,khắp nhà

Ốc Biêu Vàng đắt giá,
Dân chúng ta hám hời.
Thay vì tiêu diệt chúng,
Lại gây giống khắp nơi..

Mua rễ các cây thuốc,
Mua lá các cây màu.
Dân ham lợi trước mắt,
Hậu quả thât đớn đau.

Mua gỗ Sưa giá đắt,
Khiến "Sưa tặc" hoành hành.
Phá đình làng đem bán,
Chặt phá những cây xanh.


Nguy hiểm nhất là chúng,
Đặt cọc,trả giá cao.
Đợi sản xuất hàng loạt,
Gom hàng...chẳng thấy đâu.

Dưa hấu nghẽn biên giới,
Đĩa đổ xuống sông ngòi.
Ốc biêu vàng chất núi,
Thâm độc lũ Tàu chơi....

Tuy nhiên điều đáng nói,
Dân ta dại và ham.
Chỉ biết lợi trước mắt,
Không biết hại sâu thâm.

Chính quyền vì "hữu hảo",
Vì "4 tốt" "bạn vàng".
Nên lỏng tay cho chúng,
Thâm độc giở mưu gian.

Nay mặt thật đã lột,
Kẻ ác độc thâm thù.
Ngàn năm nay vẫn thế
Có thay đổi bao giờ...


Dỡ trộm cả đình làng để bán gỗ Sưa.

Tận diệt nguốn cây thuốc quý.

Bán Mèo 

Đào rễ cây thuốc quý bán cho Trung Quốc.

Gom Ốc Biêu Vàng bán cho Trung Quốc

Giết cả "đầu cơ nghiệp" để bán móng Trâu Bò.
Bán Đỉa.

Gom lá Điều khô bán cho Trung Quốc.




20 thg 5, 2014

Suốt mấy nghìn năm dân tộc Việt!




Suốt mấy nghìn năm dân tộc Việt,
Yêu hòa bình và ghét chiến tranh.
Nhưng sẽ hy sinh đến cuối cùng giọt máu,
Cho quê hương ,đất nước được hòa bình.

Suốt mấy nghìn năm dân tộc Việt,
Vẫn có kẻ hèn,nhu nhược ,hôn quân.
Nhưng xuyên suốt chảy chung dòng máu,
"Thà chết vinh,hơn sống nhục" bội phần.

Suốt mấy nghìn năm dân tộc Việt,
"Không rút gươm ra trước kẻ thù,
Nhưng là kẻ sau cùng tra gươm vào vỏ"
Lũ giặc kia " không thuộc sử" ư?

Suốt mấy nghìn năm dân tộc Việt,
Chưa được bình yên dẫu chỉ một ngày.
"Chân ngựa đá cũng lấm bùn trận mạc"
Mẹ bồng con với khẩu súng trên vai...

Thương quá ngàn năm dân tộc Việt,
Nhẫn nại,cần lao,gian khổ,kiên cường.
Bền bỉ giữ gìn non sông đất nước
Theo bước cha,ông con cháu lại lên đường.

19 thg 5, 2014

Chèo đất nước ta đi!

                        (ảnh mượn ở fb Trung Dũng Kqđ)
Không ai chọn quê hương cho mình được,
Dẫu khổ đau nhưng thương lắm quê nhà.
Một dân tộc,nghìn năm không yên ả,
Xa xót lòng cho đất mẹ,quê cha.

Một đất nước nghìn đời lam lũ,
Lăn lội thân cò,cánh vạc nỉ non.
Một dân tộc phải chia lìa từ nguyên thủy,
 Cha xuống biển Đông,còn mẹ phải lên non.

Bởi gian khổ từ ngày lập nghiệp,
 Sớm chia lìa nên thắm thiết yêu thương.
 Sống tình nghĩa thủy chung trọn vẹn,
Sớm trưởng thành nên vững chãi trước tai ương...

Bởi không chọn quê hương cho mình được,
 Nên láng giềng đâu được chọn sống chung.
Hàng thế kỷ cứ đớn đau lòng mẹ,
Tiễn con đi...chống."hàng xóm" điên khùng...

Cùng chính nghĩa ngày xưa đồng chí,
Giờ quay lưng,cắn trộm lưng nhau.
Sao yên ổn khi láng giềng chó sói,
Để trường tồn đất nước tận mai sau?

Hỡi con cháu,mau học hành tài giỏi,
 Chinh phục bầu trời, vũ trụ bao la.
Tìm cho đất nước một hành tinh khác,
Dỡ non sông,biển đảo... chèo qua.

Biết mong ước là điều không tưởng,
Đất nước,non sông không thể dời đi.
Nhưng tư tưởng,nghĩ suy ta có thể,
Thay đổi quay lưng bỏ hết những gì.

Vứt hết bang giao,bạn vàng,bốn tốt,
Chấm dứt nghĩa tình đồng chí lọc lừa.
Mấy nghìn năm thói xưa vẫn thế,
Hỡi ai còn mê lú đã tỉnh chưa?


















18 thg 5, 2014

Ra Tòa


Chắc chắn rồi ta phải
Kiện Trung Quốc ra tòa.
Bởi chúng hung hăng quá,
Đuổi mãi nó không ra.

Tàu nó đông 4 lớp,
 Ta không thể tiến vào.
Thì phải ra quốc tế,
Mà kiện nó chứ sao?

Đấu lý với Trung Quốc,
 Nên bổ sung thế này,
Để xem bọn giặc khựa,
 Trả lời làm sao đây?

Đơn giản ta hãy hỏi:
 Trung Quốc từ khi nào,
Để mất Hoàng Sa thế,
Sử sách chép ra sao?

Rõ ràng trong lịch sử
Một Trung Quốc mạnh,giàu
Mà bao năm chịu nhục,
Để mất Hoàng  Sa sao?

Bằng chứng là Trung Quốc,
 Năm một chín bảy tư.
Mới đem quân ra cướp,
 Được Hoàng Sa đó ư?


Vậy từ đó về trước
 Hoàng Sa là của ai?
Bản đồ cổ đâu thấy,
 Hoàng Sa thuộc chúng mày?

 Còn nhiều bằng chứng nữa,
Chúng ta có đủ đầy,
Khi ra tòa quốc tế,
Sẽ rõ trắng đen ngay.

http://vi.m.wikipedia.org/wiki/Qu%E1%BA%A7n_%C4%91%E1%BA%A3o_Ho%C3%A0ng_Sa




17 thg 5, 2014

Chia tay cho tổ quốc trọn hình hài.

"Tôi ngắm đất nước mình qua phút chia tay
 Không phải hôm nay,mà ngàn năm như thế"(*)
Đất nước  tôi, những người con dũng sỹ,
 Chia tay ra đi để tổ quốc trọn hình hài.

Đất nước tôi  ngàn năm... những chàng trai.
Xa mẹ,xa người yêu...lên đường giết giặc.
Bảo vệ non sông, biển trời  bát ngát,
 Một tấc,một ly là gấm vóc tự ngàn đời!

Tôi ngắm hình hài của tổ quốc tôi:
Theo giọt nước mắt mẹ rơi trên cầu vai người lính.
Qua nụ hôn vội vàng trao nhau qua cửa kính
Nước mắt người vợ  nhòa trên yếm trắng hải quân.

"Anh phải ra đi vì tổ quốc  cần"
"Đất nước không bình yên,cần anh gìn giữ,"
"Hãy nói với con,luôn luôn em nhớ,"
"Bố sẽ về,khi hết giặc con ơi"

Tôi ngắm hình hài của tổ quốc tôi,
Không phải bây giờ,mà ngàn năm như thế,
Bao đời nay,cứ chia tay không ngưng nghỉ,
Phải chia tay cho tổ quốc trọn hình hài...
       






                                 


 (*) mượn trên fb nhà văn Nguyễn Quang Vinh)

15 thg 5, 2014

thư gửi bố Hải Quân.


Nửa tháng rồi bố nhỉ
Bố chưa gọi điện  về
Giặc đã vào cướp biển
 Nhiệm vụ bố nặng nề.

Nhìn cả nước lo lắng
 Hướng cả về biến Đông.
Mẹ con con nóng ruột,
 Nhưng tự hào vô cùng.

Chúng húc tàu của bố,
 Bắn súng nước vòi rồng.
Tàu bố đã...chơi lại,
Con nghe sướng trong lòng.

Con nghe nói ngoài đó,
Tàu bố một chọi ba.
'Thịt đè người bố nhỉ?
"Truyền thống" của họ mà.

Con biết bố kiềm chế,
Tránh chuyện gây chiến tranh.
Để khỏi mắc mưu giặc,
Mang bất lợi cho mình.

Riêng cái khoản xảo trá,
" Gắp lửa bỏ tay người"
Bọn Tàu khựa là nhất,
 Bố bảo con thế rồi.

Cậy đông chắc chúng sẽ,
Không dễ dàng rút đâu.
Tàu bố chắc còn phải,
 Xua đuổi nó lâu lâu.

Con mong bố tin tưởng,
 Con trai bố ở nhà.
Động viên chăm sóc mẹ,
Con đàn ông rồi mà.

Con chúc bố mạnh khỏe ,
Vững vàng và kiên trì
Đấu tranh với lũ giặc,
Sớm đuổi hết chúng đi.

Cố gắng lên bố nhé,
Mong bố chiến thắng về.
Được cà râu,kể chuyện,
Đánh đuổi giặc thích ghê.
















Chiến tranh..nổi đau của những bà mẹ.

Mẹ liệt sỹ Lê Đình Chinh.
Nếu mai này xẩy ra chiến tranh,
Đau đớn nhất vẫn là người mẹ,
Mẹ Việt Nam,mẹ Trung Quốc đều thế.
Chẳng người mẹ nào lại muốn chiến tranh.

Người mẹ nào chẳng vất vả năm canh,
Mang nặng,đẻ đau trải bao ngày tháng,
Nuôi lớn con, bao nhọc nhằn mưa nắng,
Mong con trưởng,mong có cháu gọi:bà ơi!

Những kẻ không sinh con mới điên cuồng thôi,
Muốn chiến tranh,muốn đớn đau,chết chóc,
Họ chẳng mang thai,lâm bồn khó nhọc,
Sao biết đớn đau của người mẹ mất con.

Chiến tranh xẩy ra,để nước mắt mẹ tuôn,
Đứt xé tâm can tiễn con ra trận.
Để lòng mẹ trào lên uất hận,
Mẹ con chia lìa,nổi hận chiến tranh.

Chiến tranh để rồi những mái đầu xanh,
Hòn ngọc,hòn vàng con trai của mẹ.
Cứ ngã xuống vì chiến tranh,cứ thế.
Mẹ mất con rồi!nỗi đau ấy sao nguôi?

Đau đớn thiệt thòi,chỉ những người mẹ thôi,
Mẹ Việt Nam,mẹ Trung Quốc đều thế,
Chiến tranh,những người con chết trẻ,
Để lá vàng đi nhặt... lá xanh rơi.

13 thg 5, 2014

Ngày của mẹ....Nghe mẹ chửi giặc

"Lại chiến tranh nữa hả bây?"
Mẹ nhìn biểu ngữ cờ bay hỏi liền.
"Tổ cha bay,nỏ chịu yên,
Chiến tranh thì khổ,bay điên rồi à?"


"Lưa chi nựa,nước Nam choa,
Chiến tranh cho lử,thịt da chưa lènh...
Hố bom cỏ mọc chưa xenh,
Khi mô mới được yên lènh bay ơi!..."

Nguy hiểm hàng tàu

Giờ thì ta đã biết,
 Bộ mặt của giặc Tàu. 
Thâm hiểm và độc ác, 
Ghê gớm đến mức nào. 

 Để hủy hoại dân Việt, 
Đầu độc là một bài. 
Trung Quốc dùng hiệu quả,
 Tiêu diệt chẳng chừa ai. 

 Thức ăn chính là thứ, 
Đầu độc hiệu quả nhanh. 
Giết dần cả thế hệ, 
Hơn bom đạn chiến tranh. 

Những điều cần biết khi giàn khoan Trung Quốc xâm phạm biển ta

Có thể có vài bạn,
Chưa nắm vững điều này.
Xin được biên tập lại,
Để các bạn hiểu ngay.


Về khái niệm Lãnh Hải,
Hải lý dài mười hai.
Là bất khả xâm phạm,
Vào trái phép...bắn ngay.

11 thg 5, 2014

"Bạn vàng"


Quê hương không được chọn,
Nghĩ mà thương nước mình.
Ở cạnh kẻ hàng xóm,
Thâm độc nghĩ mà kinh.

Mấy nghìn năm lịch sử,
Đến mãi tận hôm nay.
Đất nước không yên ổn,
Với "bạn vàng""quý" này....

Chúng ta đang còn sướng,
Không khổ bằng cha ông.
Ta còn có bè bạn,
Tổ tiên xưa thì không.

Mỗi triều đại đánh giặc,
Lũ phương Bắc sài lang.
Sau đó đều vất vả,
Trước lũ chúng ác thâm....

Đánh chúng xong đi sứ,
Phải vờ xin sắc phong.
Phải nhún mình nộp cống,
Cho chúng bớt hung hăng.

Vua Lê Hoàn từng phải,
Vờ "ngã ngựa đau chân"
Để không phải lạy cái,
"Chiếu thư" "Thiên triều" ban.

Hưng Đạo Vương từng phải,
Cạo tóc giả làm sư.
Để đến tiếp sứ giặc,
Để đại cuộc không..hư.

Vua Lê Lợi thắng giặc,
Vẫn tạc tượng Liễu Thăng.
Bằng vàng tiến cống chúng,
Để chúng bớt thù hằn.

Giang Văn Minh đi sứ,
Đối đáp với vua Minh.
Hiên khang và bất khuất,
Vì nước đã bỏ mình.

Triều đại nào cũng vậy,
Dù chiến thắng vẻ vang.
Nhưng đều phải nhường nhịn,
Lũ phương Bắc hung hăng.

Chống Pháp và chống Mỹ,
Chúng ta đã tài tình.
Đã khôn khéo thuyết phục,
Trung Quốc thành đồng minh.

Những tưởng sẽ thành bạn,
Kết liên nhau dài dài.
"Bạn vàng" sẽ muôn thủa,
"Bốn tốt" hướng "tương lai"....

Nhưng tâm địa xảo quyệt,
Bụng bành trướng ăn sâu.
Quen thói hay hiếp đáp,
Nên chịu ngồi yên đâu.

Khi ta bận giải phóng,
Âm thầm cướp Hoàng Sa.
Đào tạo lũ diệt chủng,
Phía Bắc xâm lược ta.

Trường Sa đem quân đến,
Đánh cướp đảo Gạc Ma.
Trên biển thì hà hiếp,
Thuyền đánh cá dân ta..

Trên bờ đánh kinh tế,
Mua móng trâu,móng bò.
Hàng hóa thì tẩm độc,
Giết dân ta từng giờ.

Mưu mô thắng thầu lớn,
Xây nhà máy tập đoàn.
Đưa người sang đông đúc,
Đầy toan tính mưu toan...

"Lưỡi bò" ngang nhiên vẽ,
Giành với Nhật-Điếu Ngư,
Cướp Philippin biển,
Rõ bộ mặt xấu hư.

Nhưng khi các bạn cứng,
Đồng minh Mỹ ra tay.
Quay sang biển nước Việt,
Chơi trò lấn cướp ngay.

Ngang nhiên và trắng trợn,
Giàn khoan kéo biển ta.
Mưu thăm dò,khai thác,
Biển bạc của chúng ta.

...Tất nhiên đâu có dễ,
Quân dân ta một lòng.
Đấu tranh xua đuổi chúng.
Cút ra khỏi biển đông.

Hòa Bình ta yêu chuộng,
Khôn khéo trước mưu mô.
Cho nên cuộc tranh đấu,
Sẽ lâu dài cam go.

Ta còn có bè bạn,
Khắp bốn biển năm châu.
Cùng cất tiếng chính nghĩa,
Phản đối lũ cướp Tàu.

Chừng nào giặc chưa rút,
Giàn khoan trên đất ta.
Thì ta còn tranh đấu,
Mọi người và mọi nhà.

Cùng nắm tay đoàn kết,
Mọi người cùng đứng lên.
Đấu tranh có nhiều cách,
Đấu tranh bởi không hèn.

Nơi đầu sóng ngọn gió,
Hải giám,Kiểm ngư ta.
Sẽ đương đầu với chúng.
Giữ trời biển nước nhà.

Đất liền hậu phương vững,
Mít tinh và tuần hành,.
Giương cao cờ khẩu hiệu,
Hừng hực cuộc đấu tranh.

Trên các đài các báo,
Mạng xã hội thông tin.
Rợp một trời sắc đỏ,
Cờ tổ quốc dấy lên...

Chắc chắn chúng nó sẽ,
Không rút giàn khoan ngay.
Dù ăn cướp,phi nghĩa,
Nhưng vì vốn mặt dày.

Chúng sẽ còn nằm lại,
Cả tháng trời cũng nên.
Sau đó sẽ tuyên bố,
"Thắng lợi" và rút êm.

Năm Bảy Chín cũng thế,
Xâm lược ăn đòn đau.
Đèo Yên Ngựa chất xác,
"Thắng lợi" còn rêu rao...

Giờ thì bộ mặt thật,
Kẻ cướp,ác và thâm.
Đã lộ rõ mồn một,
Chúng ta mãi không nhầm.

Chúng ta quyết tranh đấu,
Cả nước cùng một lòng.
Cùng quyết tâm chống giặc,
Cả nước hướng Biển Đông.





10 thg 5, 2014

Hội nghị Diên Hồng


Đại Việt sử ký toàn thư, bản kỷ toàn thư quyển 5:

"Thượng hoàng triệu phụ lão trong nước họp ở thềm điện Diên Hồng, ban yến và hỏi kế đánh giặc. Các phụ lão đều nói "đánh", muôn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng"

 Giặc lăm le bờ cõi,
Nhớ hội nghị Diên Hồng.
Triệu tập các bô lão
Hội nhau trước điện rồng.

Là hội nghị dân chủ
Đầu tiên ở Việt Nam.
Vua tôi cùng bình đẳng,
Vì vận nước... bàn đàm.

Hội nghị Diên Hồng ấy
Chỉ bàn mỗi vấn đề
 Nên "hàng" hay nên "đánh"
Trước vận nước lâm nguy.

Ngày ấy thế giặc mạnh,
Vó ngựa chúng tung hoành.
Châu Âu chúng chinh phục,
Cả thế giới khiếp kinh.

Nhưng nhà Trần ngày ấy,
Khí thế hội Diên Hồng,
Bô lão đồng thanh"Đánh"
Vua tôi cùng một lòng.

Đánh giặc Nguyên thất bại,
Thua tan tác ba lần.
Nước Đại Việt hùng vỹ,
Giặc đến là thiệt thân...

...Đã bao nhiêu thế kỷ,
Nhưng khí thế Diên Hồng.
Một lần nữa hừng hực,
Vì tổ quốc non sông.

Nay giặc đâu quá mạnh,
Lại làm việc thị phi.
Cả thế giới phản đối,
Ta chẳng sợ chút gì.

Nếu chúng không quay bước,
Trả giá đắt mà thôi.
Biển Đông đang dậy sóng,
Kẻ xâm lược chôn vùi.

Hòa bình ta khao khát,
Chiến tranh ai muốn đâu.
Nhưng cứ nhân nhượng mãi,
Chúng cưỡi cổ đè đầu...

Đầu sóng quân ta vững,
Hậu phương đều đồng lòng.
Đỏ rực mạng xã hội,
Avatar Diên Hồng..




Kể chuyện con nghe: Trạng Nguyên Mạc Đĩnh Chi.

Bố kể con nghe chuyện,
Về ông Mạc Đĩnh Chi,
Một nhân tài đất Việt,
Uyên bác thì cực kỳ.

Có rất nhiều giai thoại,
Về ông Trạng nguyên này.
Bố kể con nghe nhé,
Vài câu chuyện sau đây.

Đối giải oan.

Trên đường ông đi sứ,
Thấy một cái giếng sâu.
Trên ghi một vế đối,
Vế đối chỉ một câu.

"Ngân bình kiên thượng tị"
Bình bạc mũi trên vai
Đó là một vế đối,
Cô gái thách chàng trai...

Chàng trai không đối được,
Nhảy tự tử giếng sâu.
Người ta khắc câu đối,
Nào ai đối được đâu.

Nghe dân làng kể lại
Mạc Đĩnh Chi mỉm cười.
Thôi để ta giải đối,
Cũng giải oan cho người.

Ngân bình kiên thượng tị,
Mà câu đối khó ư?
Nay ta sẽ đối lại,
"Kim tỏa phúc trung tu"...

Khóa vàng râu trong bụng,
Bình bạc mũi trên vai.
Một câu đối thật chỉnh.
Ai cũng khen là tài...

Câu chuyện thứ hai.

   Cái sổ nợ.

Trên đường ông đi sứ,
Nghỉ ở một quán tranh.
Ông ngả lưng trên võng,
Xơi bát nước chè xanh.

Bà chủ quán già cả,
Trong quán chẳng có gì,
Chỉ có cuốn sổ nợ,
Hằng ngày bà chép ghi.

Tính vốn quen đọc sách,
Ông cầm sổ đọc chơi,
Đọc xong hết một lượt,
Trả chủ quán và rồi..

Cả đoàn cùng cất bước,
Đi sứ sang nước Tàu.
Rồi tháng ngày thấm thoắt,
Thời gian cứ trôi mau.

Mấy tháng sau về lại,
Nghỉ chân quán nước xưa.
Buồn thay quán đã cháy,
Bà chủ quán thẩn thờ...

Trạng hỏi thăm an ủi,
Bà chủ quán thở than.
"Tiếc nhất cháy sổ nợ,
Giờ biết đâu mà lần"

Mạc Đỉnh Chi bỗng nói,
"Bà đưa giấy bút đây.
Ta còn nhớ tất cả,
Đọc cho bà chép ngay"

Tài thông minh tuyệt đỉnh,
Sổ nợ đọc một lần,
Mà ông đã nhớ hết,
Người nhớ dai tuyệt trần.

Câu chuyện thứ 3:
Đối đáp  ở Yên Kinh(Bắc Kinh).?

Có mấy người ở Yên Kinh

Vua Nguyên đặt câu hỏi,
"Ngươi đi lại hàng ngày,
Ở Yên Kinh sầm uất,
Bao nhiêu người có hay?"

Giữa kinh thành rộng lớn,
Xuôi ngược bao nhiêu người.
Làm sao mà đếm được,
Không thể trả lời rồi...

Vua tôi nhà Nguyên nghĩ,
Phen này trạng bí rồi.
Chúng đang có cơ hội,
Để dèm pha,chê cười.

Mạc Đĩnh Chi bỗng đáp:
"Yên Kinh chỉ hai người"
Kẻ vì Danh,kẻ Lợi,
Chỉ hai người ấy thôi....

Cứu ai?

Họ tiếp tục ra đố,
Con thuyền lật giữa sông
Vua,cha mình,thầy học,
Đang hấp hối giữa dòng...

Hỏi trạng cứu ai trước?
Nếu chỉ cứu Vua thôi.
Thì bất hiếu,bất nghĩa.
Với Cha,thầy học rồi.

Nếu nói cứu thầy học,
Thì bất hiếu,bất trung.
Còn cứu cha thì lại,
Bất nghĩa và bất trung.

Không cứu ai càng nặng,
Tội bất hiếu,nghĩa,trung.
Vua nhà Nguyên đắc ý,
Trạng chắc bí thẹn thùng.

Nhưng chợt ngay lập tức,
Mạc Đỉnh Chi đáp ngay:
"Thần trong lúc vội vã,
Gặp ai trước cứu ngay''....















9 thg 5, 2014

Nhân quả?

Nếu theo nhân quả luân hồi,
Kiếp này sống ác,nợ đòi kiếp sau.
Gieo nhân xấu,gặt quả sầu,
Nghe lời Phật dạy...mà sao ta buồn...

Mấy nghìn năm,nước mắt tuôn,
Phương Bắc kiếp kiếp vẫn luôn rập rình.
Giết người,cướp đất khiếp kinh,
Sinh linh chết chóc,nghĩa tình xác xơ.

Kiếp này ác kiếp sau chừa,
Với người Trung Quốc lạ chưa?không hề.
Mấy nghìn năm vẫn sân si,
Vẫn tham,vẫn ác,khác gì nhau đâu?
Nghìn năm bụng dạ giống nhau,
Rắp tâm gây cảnh rơi đầu,nhà tan.
Nghìn năm nước Việt thở than,
Nghìn năm đau khổ "bạn vàng" ác tâm...

Lời Phật dạy không sai lầm,
Nhưng sao không chuyển dã tâm người Tàu?...
Luân hồi,nhân quả ra sao?
Kiếp này,kiếp khác người Tàu ác tham

Thương cho đất Việt lầm than,
Hòa bình mong mỏi bao năm đợi chờ...
Lo cho đất nước cơ đồ,
Láng giềng...là giặc nên lo suốt đời.

Rồi khi hết nhẽ,hết lời,
Chiến tranh tất yếu..thiệt thôi dân mình.
Phải chiến đấu,phải hy sinh,
Giang sơn gấm vóc của mình,mình yêu.

Chỉ luôn trăn trở một điều,
Làm sao kẻ ác vẫn nhiều thế kia?

8 thg 5, 2014

Gửi người yêu lính biển.


Anh ơi nơi đầu sóng,
Hãy vững vàng nhé anh.
Chắc tay súng bảo vệ
Đất trời, biến đảo mình.

Nhớ anh đang tay súng
Em thay Avatar
Người Hải quân cầm súng
Giữ biến trời bao la

Nghe tin em lo lắng
"Chúng phun nước, húc tàu"
Các anh đang kiềm chế
Bình tĩnh khi đối đầu"

...Hai chục năm bà Nội
Chờ ông Nội đi B...
Mấy ngày giặc gây hấn
Sao mà dài lê thê

Facebook không gặp được,
Inbox anh cũng không.
Dẫu biết anh trực chiến,
Nhưng em cứ mãi mong.

Từ khi yêu người lính
Em càng ghét chiến tranh.
Hòa bình em khao khát
Để mãi được bên anh.

Đỏ rực trên Facebook
Avatar rợp trời
" Những lá cờ đỏ thắm,
Người lính giữ biển trời..."

Em tự hào hạnh phúc
Bởi đã được yêu anh.
Người yêu em:Lính Biển
Đang canh giữ biến xanh.

Vững vàng nơi đầu sóng
Người Lính Biển của em .
Về nhanh với em nhé,
Khi biển đảo bình yên.