31 thg 8, 2014

Chuyện trên xe bus

Hôm nay đi xe bus
Thấy được câu chuyện này.
Buồn vui không biết nữa,
Vậy xin kể ra đây.

Ghế trên xe gần kín,
Còn đúng mỗi ghế thôi.
Xe dừng lại đón khách,
Bước lên xe hai người.

Cửa trước một bà lão,
Chống gậy bước lần vào.
Nhìn thấy chiếc ghế trống,
Bà khe khẽ thở phào.

Nhưng buồn thay trên ghế,
Một bãi nhổ của ai,
Bà lật đật mở túi,
Lấy cuộn giấy lau tay...

Cửa sau cùng lúc ấy,
Bước lên một thanh niên.
Người cao to khỏe mạnh
Đảo cặp mắt láo liên...

Nhìn thấy chiếc ghế trống,
Bà lão chưa kịp ngồi.
Gã lập tức lao đến,
Ngồi xuống tranh ngay thôi...

Bà lão bèn lên tiếng:
"Cháu ơi!Chiếc ghế này..."
Bà lão chưa nói hết,
Gã đã quát lên ngay:

"Ghế bà đặt trước hả?
Ai đến trước được phần,
Chẳng của riêng ai cả,
Có chỗ nhờ nhanh chân..."

Bà lão vẫn chậm rãi:
"Ý của bà thế này,
Chiếc ghế nó bị bẩn,
Ai khạc nhổ lên đây"....

Gã bật lên giẫy nẫy,
Mông dính mớ bầy nhầy...
Tất cả đều nhìn gã,
Không biết buồn vui đây?!!!

Nụ hôn chữa bệnh

Công viên,đôi trai gái,
Nũng nịu khi yêu nhau.
Cô gái chìa cái má,
Nói rằng:"Ôi em đau...".

Chàng trai hôn lên má,
Âu yếm hỏi:"Đỡ chưa?"
Cô gái vui sung sướng,
"Đỡ rồi" cô vội thưa.

Chốc cô gái lại bảo:
"Ôi cái cổ em đau,
Cả cái trán em nữa,
Cả gáy nữa làm sao..."

Chàng trai liền tha thiết,
Đưa môi hôn khắp nơi.
Cô gái sướng mãn nguyện:
"Anh ơi!Em lành rồi"...

Cụ già ngồi bên cạnh,
Cáu tiết hỏi lớn rằng:
"Đôi môi cháu kỳ diệu,
Chữa được bệnh....TRĨ chăng?"....

Ta học được

Một lòng tin có được,
Có khi mất hàng năm.
Nhưng việc đánh mất nó,
Chỉ phút giây lỗi lầm...

Quan tâm ai đến đâu,
Chưa chắc được đáp lại.
Có thể là suốt đời,
Dù quan tâm họ mấy...

Ta không thể làm được,
Cho mọi người yêu ta.
Ta chỉ thể làm họ,
Có thể yêu được ta.

Đừng đếm thứ ta có,
Dẫu quý giá những gì.
Nếu có thể hãy đếm,
Bao nhiêu người bạn đi.

Trong một mối quan hệ,
Dù mặn nồng đến đâu.
Dần rồi nó cũng nhạt,
Có cái khác lấp vào...

Ta có thể giận dữ,
Nhưng ta không có quyền.
Làm một điều độc ác,
Mãi mãi là không nên.

Nếu vô tình ai đó,
Làm tổn thương đến ta.
Thì nên hãy cố gắng,
Thông cảm mà thứ tha.

Tha thứ cho người khác,
Là một điều rất cần.
Nhưng ta cũng phải biết,
Tha thứ cho bản thân.

Tha thứ là phải học,
Để ta sống trong đời.
Tha thứ là tích thiện,
Trữ phúc cho ta thôi...

Hãy yêu thương nhân loại,
Ta gửi vào thế gian.
Là cách ta dành giữ,
Cho đường dài bước chân.






Tiếu lâm người già

         Hồi tưởng.
Hai ông bà hồi tưởng,
Kỷ niệm lần gặp nhau.
Họ bèn thử tìm lại,
Lần hò hẹn ban đầu.

Ông bảo bà:"Này nhé,
Tôi sẽ ra sau hè,
Gõ vào vách làm hiệu,
Rồi bà đi ra nghe..."

Trời ngày đông giá rét,
Ông rẩy run chờ lâu,
Mãi mà vẫn không thấy,
Bóng bà chẳng thấy đâu...?

Ông đi vào cáu tiết:
"Sao mãi bà không ra?
Bà thẹn thùng móm mém:
"Mẹ em nỏ cho ra"....

   Truyện Lịch sử.

Cháu thấy ông đọc sách,
Hỏi ông đọc chuyện gì?
Ông đáp truyện lịch sử,
Thằng bé thấy nghi nghi...

Rình xem và nó thấy,
Chuyện X...X rõ ràng.
Nó bèn hét kêu tướng,
Cháu bắt được quả tang.

Ông nó buồn rầu bảo,
Với ông thì bây giờ.
Nó là chuyện lịch sử,
Cháu vẫn không hiểu ư?

   Viarga.

Ông già vào hiệu thuốc,
Nói với cô bán hàng.
Viarga bán,
Một phần tư viên chăng?

Cô bán hàng giải thích,
Vài viên mới đủ liều.
Một phần tư thì chẳng,
Có tác dụng bao nhiêu...

Ông già bèn lên tiếng,
Một phần tư viên này.
Tôi chỉ muốn dùng để,
Đi...đái không ướt giày.

Người thứ ba.

Tôi thấy nhiều cô gái,
Thấy rất nhiều trong đời,
Tài giỏi và xinh đẹp,
Nhưng để phí của trời...

Họ yêu người có vợ,
Ké một chút tình thừa,
Phí tuổi xuân chấp nhận,
Kẻ thứ ba... lạ chưa?



Họ nhặt nhạnh bòn mót,
Hạnh phúc người khác ban.
Đón dư thừa người khác,
Giống hệt kẻ xin ăn.

Người đàn ông họ bám,
Chỉ là kẻ đa tình.
Họ chẳng bao giờ bỏ,
Rời vợ con của mình.

Thống kê trên thế giới,
Chỉ 5 phần trăm thôi.
Người đàn ông bỏ vợ,
Vì ngoại tình mà thôi.

Có người đã từng nói:
"Anh kéo quần lên rồi...
 Là anh về với vợ,
Với gia đình anh thôi..."

Sao những người phụ nữ,
Xinh đẹp giỏi giang này,
Không nghĩ mình đang phí,
Tấm thân...mà không hay.





tâm sự với con gái

Duyên số là trời định
Nên cứ kệ thôi con
Trời bắt héo thì héo
Số cho giòn thì giòn.

Tuyệt đối không tặc lưỡi
Yêu đại lấy một ai
Đừng vì cô đơn quá
Dựa đại một bờ vai.

Người ta giữa trời đất,
Mây để gió cuốn thôi.
Tình yêu như đỉnh núi,
Thích thì mây ghé thôi...

Nếu tin vào số phận
Có muốn cũng chịu thôi
Nếu không yêu đừng cố
Gắn kết cho thành đôi.

Nếu trời đất đã bắt
Duyên  số con muộn màng.
Thì dù có vội vã
Con cũng cứ nhỡ nhàng...

Trời đất trêu ngươi lắm
Chẳng mách bảo con đâu
Con phải tự tìm lấy
Bằng con tim, cái đầu.

Muốn được yêu con phải
Làm cho mình đáng yêu.
Muốn yêu ai con phải
" Gạn đục, khơi trong" nhiều....

Không có ai hoàn hảo
Dưới cái gầm trời này
Nên con đừng hy vọng
Hão huyền rồi đắng cay.

Theo  mẹ nếu tiêu chí
Con đòi hỏi là 10
Thằng nào được 5,6
Thì đã là tuyệt vời!

Sau đây con tham khảo
Những tiêu chí con cần
Nếu thiếu cả thì chớ
Gật đầu mà khổ thân.

Nóng tính nhưng đừng ác,
Hiền lành nhưng đừng đần
Ngang tàng không mất dạy
Tốt bụng chút bất cần...

Nhưng 3 điều quan trọng
TÔN TRỌNG, YÊU hoặc THƯƠNG
Ít nhất có một thứ
Nếu không... đừng chung đường... .




28 thg 8, 2014

Thuốc cai sữa

Đôi vợ chồng nhà nọ,
Có một cậu con trai.
Lớn đã gần 4 tuổi,
Nhưng cứ đòi bú hoài

Vợ gọi chồng lại bảo,
Em đã hết sữa rồi,
Mà con cứ đòi bú,
Nhằn đau lắm anh ơi!

 Chồng liền bảo với vợ,
Bôi một tý cay cay,
Cu cậu ngậm rồi sẽ,
Sợ hết đòi bú ngay.

Sáng ra chồng mở tủ,
Lọ thuốc cay ra bôi,
Lên nhũ hoa cho  vợ,
Yên tâm đi làm thôi.

Gần trưa anh chợt nhớ,
Lọ thuốc cay hết rồi,
Chỉ còn lọ thuốc độc,
Thôi bố giết con rồi!

Vội vàng và hoảng hốt,
Anh chạy xe về nhà...
 Vừa chạy vừa nức nở,
Con tha tội cho cha...

...Trước nhà xúm đen đỏ
Người vòng trong vòng ngoài...
 Kẻ thì kêu cấp cứu,
Người thì bảo chết rồi...

Hoảng hốt anh lảo đảo,
 Hai tay ôm lên đầu,
Tôi cầu xin trời đất,
Hãy cứu con tôi mau...

Như phép màu Thượng Đế,
 Thấy thằng bé chạy ra:
"Bố ơi! Chú bạn mẹ,
Chết ở trong nhà ta"

25 thg 8, 2014

Vua Ếch

Chuyện kể cô công chúa
Có sắc đẹp tuyệt trần
Mặt trời cũng công nhận
Dù đi khắp xa gần

Cạnh cung điện cô ở
Có khu rừng nguyên sinh
Những lúc trời oi bức
Cô ra đó một mình

Đồ chơi cô quý nhất
Là quả cầu bằng vàng
Cô thường tung hứng nó
Chơi thích thú vô cùng

Một hôm vô tình bỗng
Quả cầu rơi giếng sâu
Cái giếng sâu sâu lắm
Chẳng nhìn thấy đáy đâu

Cô òa khóc nức nở
Mong ai đó giúp mình
Nhưng không có ai cả
Rừng núi im lặng thinh...

Bỗng có một con ếch
Dưói giếng gọi bảo rằng
"Công chúa ơi! Đừng khóc,
Tôi sẽ tìm giúp nàng"

Nhưng đổi lại cô phải
Cho tôi làm bạn cô.
Làm tri âm tri kỷ
Ăn ở,ngủ cùng cô...

Vì muốn lấy quả bóng,
Công chúa đồng ý liền
Chứ con ếch gớm ghiếc
Làm bạn...có mà điên.

...Con ếch liền lặn xuống
Trồi lên một lúc sau
Miệng ngậm chặt quả bóng
Nhô cao lên khỏi đầu...

Công chúa vội nhặt lấy
Nuốt lời bỏ chạy ngay
Mặc con ếch ộp oạp
Gào kêu theo đắng cay...

...Sáng ra ở cung điện
Ăn sáng cùng vua cha
Công chúa đã quên hẳn
Chuyện con ếch hôm qua...

Bỗng ngoài cửa có tiếng
Ộp oạp lạch bạch kêu:
"Công chúa ơi,mở cửa!
Tiếng con ếch đến kêu....

Vua cha ngạc nhiên hỏi...
Công chúa kể sự tình...
Vua phán con đã hứa
Hãy thực hiện lời mình...

Con hãy ra mở cửa,
Mời con Ếch vào đây.
Công chúa đành ngoan ngoãn,
Mở cửa đón ếch ngay.

Ếch yêu cầu công chúa,
Đưa mình lên trên bàn,
Đĩa vàng của công chúa,
Ếch bảo muốn cùng ăn...

Vì vua cha nghiêm khắc,
Công chúa phải tuân lời.
Ăn xong ếch lại muốn,
Vào giường để nghỉ ngơi.

Và khi nghe ếch muốn,
Công chúa ngủ cùng mình.
Nàng khóc lên sợ hãi,
Da con ếch khiếp kinh.

Nàng cương quyết từ chối,
Vua cha liền quát to:
"Ai giúp con hoạn nạn,
Con hứa...làm ngay cho..."

Công chúa phải tuân lệnh..
Tức giận nâng ếch lên.
Ném vào cái giường đệm,
Trải lụa trắng ấm êm..

...Bỗng nhiên điều kỳ diệu,
Ếch đã biến thành người.
Một chàng trai tuấn tú,
Một hoàng tử tuyệt vời...

...Thì ra là hoàng tử,
Vì bị phù phép nên,
Biến thành ếch xấu xí,
Cần phép lạ lời nguyền.

Và nhờ có công chúa,
Ăn uống và ngủ cùng.
Ếch mới được giải thoát,
Hạnh phúc đến vô cùng...

Rồi vua cha đồng ý,
Họ kết duyên vợ chồng.
Rồi họ cùng cất bước,
Về bên nước của chàng...

Người đánh xe đến đón,
Là Henirich trung thành.
Cỗ xe có tám ngựa,
Buộc xích vàng lung linh.

Bác đánh xe tội nghiệp,
Thương chủ bị phép bùa.
Sợ con tim mình vỡ,
Quấn vòng thép ba tua.

Trong niềm vui hạnh phúc,
Tìm của bác đánh xe,
Các vòng sắt đứt gãy,
Hai vợ chồng cùng nghe....

Chuy



















sự thật nước Mỹ

Chưa đến ai cũng nghĩ
Nước Mỹ là thiên đường.
Nhưng sự thật nước Mỹ
Kém chúng ta đủ đường.

CÔNG NGHIỆP


Ôi lạc hậu  nước Mỹ
Giống làng quê khổng lồ
Không nhà máy ,ống khói
Công nghiệp hóa ở mô?

Sông suối thì trong sạch
Hai bên chẳng xây gì
Cá tôm cứ bơi lội
Ôi lãng phí cực kỳ.

Không xây nhà máy điện
Nhà máy giấy cũng không
Chất thải, chất ô nhiễm
Không có,quê vô  cùng. ..

(Chợt nhớ khi đi học
Ta luôn được dạy rằng
Công nghiệp càng phát triển
Càng tàn hại môi trường. ...)

Nhưng ở đây nước Mỹ
Lại lạc hậu quá đi!
Công nghiệp nào đâu thấy
Hoang sơ quá còn gì.


KINH TẾ

Ở  nước Mỹ không biết
Làm kinh tế gì đâu.
Đường cao tốc tỏa khắp...
Chẳng thu phí đồng nào...

Hồ nước,rừng sinh thái
Kệ cá nước chim trời
Không khoanh vùng khai thác
Kinh tế kém thôi rồi!


XÂY DỰNG
 Ngoài mấy thành phố lớn
Có các nhà chọc trời
Còn đa phần nước Mỹ
Nhà làm bằng gỗ thôi

Khi một nền xây dựng
Ít dùng đến bê tông
Chủ yếu là dùng gỗ,
Ôi lạc hậu vô cùng.

Trong khi bên ta gỗ
Bán cân quý hơn vàng
Ngẫm thấy ở nước Mỹ,
Chậm phát triển ra răng...


VĂN HÓA

Người Mỹ luôn vớ vẩn
Sẵn sàng giúp đỡ ngay.
Luôn luôn dại dột hỏi
"Tôi  giúp được gì đây?"

"Vác tù và hàng tổng"
Với chúng ta xưa rồi.
Dính vào đâm rách việc
Kệ cmn thôi!

ẨM THỰC.

Hình như họ không biết,
Thơm ngon thịt thú rừng.
Hươu Nai rỗi Mang,Hoẵng...
Tung tăng chạy trên đường.

Không biết bắt làm thịt,
Cắt gạc bán,nấu cao...
Lại còn đang bày đặt,
Bảo vệ chúng...ôi dào!


PHONG CÁCH.

Ở nước Mỹ họ chẳng,
Biết thể hiện cho oai.
Xuề xòa như nhau cả,
Chẳng biết ai khác ai.

Một giáo sư có thể,
Giờ nghỉ trưa ăn cùng.
Với sinh viên cái bánh,
Rồi tán chuyện lung tung...

Ai đời một Tổng thống,
Mà cúi xuống lắng nghe.
Một đứa con nít nói,
Phong cách chi lạ kỳ...


HỌC ĐƯỜNG

Học sinh ở nước Mỹ
Học hành cứ như chơi
Về nhà không bài tập
Nền giáo dục buồn cười.

Trẻ không được định hướng
Rằng học để tiến thân
Trường chỉ chăm chăm dạy
Làm tốt một công dân...

Ở chúng ta nhạy bén
Hướng con học làm gì.
Làm công an, chính trị
Đều phải tính trước đi....


Y TẾ

Bên họ khi bán thuốc
Người mua phải có đơn.
Chứ tràn lan không bán.
Không giống chúng ta luôn.

Người Mỹ hay quan trọng
Khi khám bệnh kê đơn.
Và thật thà ngớ ngẩn
Tên thuốc hiếm chỉ luôn.

Độc quyền để bán thuốc
Họ chẳng biết nghĩ ra
Cơ hội và lợi nhuận
Cứ để nó trôi qua.

BÁO CHÍ

Ở nước Mỹ báo chí
Kiểm duyệt định hướng không.
Ai viết gì cứ viết
Tự do "loạn" vô cùng.

Có thể chửi Tổng Thống
Tố cáo bất cứ ai
Nếu ở ta mà thế
Thì loạn hết mất thôi

TÂM LINH

Ở Mỹ họ ngớ ngẩn
Bữa ăn nắm tay nhau.
"Cầu Chúa trời phù hộ
Cho nước Mỹ  mạnh giàu"

Họ tin quá tuyệt đối
Vào đức chúa trên cao.
Và luôn luôn cầu nguyện
Nghe vớ vẩn làm sao.


LỐI SỐNG

Hình như ở nước Mỹ
Họ không tiếc thời gian
Đi đâu cũng dại dột
Lẳng lặng và xếp hàng.

Chen lấn thì tiết kiệm
Được sức khỏe con người
Cứ sắp hàng chờ đợi
Thì mêt! Dại thôi rồi!


MUA BÁN

Mua hàng ở nước Mỹ
Trong thời hạn vài tuần
Được vô tư đổi lại
Không cần phải phân trần.

Ở nước ta mà thế
Thì có mà cãi nhau.
Mua rồi thì phải chịu
Mang đến đổi...còn lâu.


GIAO THÔNG

Lái xe ở nước Mỹ
Họ nhát gan cực kỳ
Đèn đỏ không dám vượt
Chẳng có bản lĩnh gì

Xe cọ thì nườm nợp
Mà chẳng  biết dùng còi.
Phố xá đông mà thấy
 Chẳng náo nhiệt, chẳng vui

TÌNH CẢM

Người Mỹ  thiếu tình cảm
Thiếu cảm xúc vô cùng
Sếp, con sếp sinh nhật
Không quà cáp lạ lùng

Họ không chịu vắt óc
Tìm cơ hội để rồi
Được chăm sóc lãnh đạo
Được bày tỏ đôi lời....


NHẠY BÉN

Người Mỹ có thể nói
Chẳng nhạy bén chút nào
Đi hoc rồi làm việc
Thăng chức....chẳng biết đâu.

Họ không biết linh động
Lo lót dùng phong bì
Để tiến thân nhanh chóng
Sao họ kém quá đi.

TÓM LẠI Ở NƯỚC MỸ
Thua xa chúng ta nhiều.
Chẳng có gì phải học
Chẳng có gì phải theo...









































24 thg 8, 2014

Vua trộm ( chuyện cổ Grim)

Sau một ngày làm việc
Hai vợ chồng nông dân,
Đang tranh thủ dọn dẹp,
Hoàng hôn đang buông dần.

Một cỗ xe phóng đến,
Dừng lại và bước ra.
Một vị khách giàu có,
Lên tiếng chào ông bà.

Hỏi cần gì,khách bảo:
 "Cho tôi ăn tối cùng,
Một bữa ăn đạm bạc,
Lâu rồi tôi chưa dùng."

Hai ông bà vui vẻ,
Vợ làm món khoai Tây,
 Ông già thì dẫn khách,
Ra xem mình trồng cây.

Vị khách hỏi con cái?
 Ông trả lời buồn rầu,
Có thằng con hư hỏng,
Đã bỏ đi từ lâu.

Rồi vị khách bỗng thấy
 Ông lão trồng một cây.
Cong queo nhưng không uốn,
Hỏi ông sao thế này?

 Ông lão thất vọng nói:
"Cây phải uốn khi non,
Giờ thì cây đã  lớn,
Không thể làm gì hơn..."

"Chắc con ông cũng vậy,
Từ nhỏ thiếu luyện rèn.
Nên giờ thì đành chịu"
Vị khách góp lời thêm...

Vị khách đột ngột hỏi,
Bác còn nhớ con không?
 Nếu giờ nó xuất hiện,
 Bác có nhận ra không?

 Ông lão bảo không nhớ,
Vì đã lâu lắm rồi.
Nhưng trên vai trái nó,
Có mọc một nốt ruồi....

 Vị khách liền cởi áo,
Nghẹn ngào: Cha,con đây.
Nhìn nốt ruồi ông bố,
Nhận ra con mình ngay.

Mừng rỡ ông gọi vợ,
Cả nhà vui đoàn viên.
 Ăn bữa cơm thân mật,
 Rồi cùng nhau hàn huyên...

 Con giờ rất giàu có,
Nhưng xin thú thật là.
Con đã thành kẻ trộm,
 Cải cải từ đó ra.

Con giờ là vua trộm,
Dù cho khóa kiểu gì,
Bảo vệ và canh giữ,
 Dễ dàng con lấy đi...

Và con chỉ lấy trộm,
 Của những nhà tham,giàu.
Không bao giờ con đụng,
Đến của dân nghèo đâu...

Người mẹ thì âu yếm,
Dù con có thế nào,
Vẫn là con của mẹ,
Mẹ yêu như ngày  nào...

Người Cha sợ hãi nói,
Bá tước cha đỡ đầu,
Nếu biết con ăn trộm,
 Liệu ngài  để yên sao?

Vua trộm bình tĩnh nói,
Xin cha mẹ yên lòng.
Con sẽ đến ra mắt,
Xem có việc gì không?...

...Khi ra mắt Bá Tước,
Khi rõ chuyện đầu đuôi.
 Bá Tước bèn quyết định,
Thử tài Vua trộm chơi.

Ông yêu cầu Vua trộm,
Làm ba việc khó sau.
Nếu mà làm không được,
 Sẽ bị chém rơi đầu.

Việc đầu tiên là phải,
Lấy trộm ngựa trong chuồng,
 Thứ hai là lấy trộm,
Ga giường vợ chồng ông.

 Ngoài ra còn phải lấy
Chiếc nhẫn cưới trên tay,
Của phu nhân Bá tước,
 Mà không được ai hay.

Việc thứ ba là phải,
 Bắt cóc  Cha xứ và
Cùng với người giúp việc,
 Không để họ kêu la...

Vua trộm liền vui vẻ,
Nhận lời và bắt đầu,
Đến thành phố bên cạnh,
Chờ trời tối chóng mau.

Hóa trang thành bà lão,
Cõng một thùng rượu ngon,
Trong đổ nhiều thuốc ngủ...
Ho rũ rượi từng cơn...

Toán lính đang canh ngựa,
Thấy bà già yếu gầy.
Thương tình bèn gọi bảo,
 Mang thùng rượu vào đây...

Chúng sẽ mua uống giúp,
Tất cả đều uống say,
Tên cầm đuôi giữ ngựa,
Tên ngồi yên đều say...

Vua trộm bèn nhanh chóng,
Tháo yên ngựa treo lên,
Treo luôn cả tên lính,
Đang vẫn ngủ say mềm...

Sợ tiếng ồn vua trộm,
Lấy giẻ buộc móng chân,
Và cứ thế lặng lẽ,
Dắt ngựa đi xa dần...

Sáng đến gặp Bá Tước,
Vua trộm chào tươi cười.
 Bá tước lòng kinh ngạc,
Đành biết cười trừ thôi....

...Bá Tước dặn dò vợ,
Giữ chặt nhẫn trong tay.
Trải khăn giường  nằm giữ,
Bá tước súng cầm tay...

Vua trộm liền đến vác,
Xác tử tội pháp trường.
 Nửa đêm cõng cái xác,
Trèo thang leo lên tường.

 Ló đầu xác cửa sổ,
Bá tước nổ súng liền,
Vua trộm nhanh chân lẩn,
Cạnh phòng dưới bóng đêm.

Bá tước cùng quân lính,
Đem cái xác đi chôn.
Vua trộm nhân cơ hội,
Giả giọng bá tước luôn:

" Ta muốn quấn cho nó,
Chiếc khăn ga trải  giường,
 Dẫu sao cũng tội nghiệp,
 Con đỡ đầu đáng thương..."

" Nó chết trong nghèo khổ,
 Hay là nàng từ bi,
Tặng cho nó chiếc nhẫn,
Khỏi tội nghiệp quá đi"...

Bà Bá tước tưởng thật,
Làm răm rắp làm theo.
Vua trộm lấy các thứ,
Chẳng phải khó khăn nhiều.

 Sáng đến trả bá tước,
 Nhẫn ,khăn trải ga giường.
Bá tước rất kinh ngạc,
Cảm phục chàng vô cùng....

Việc thứ ba vua trộm,
Tìm mua một túi to.
Trong đựng đầy cua biển,
Cùng một bó nến to...

Tối đến vào nghĩa địa,
Ở bên cạnh nhà thờ.
Bắt cua,cắm thắp nến,
Trên lưng cho cua bò....

Sau đó vua trộm giả,
Giọng của thánh Peter.
 Rằng đến ngày tận thế,
Mọi người đã biết chưa?...

"Hãy nhìn ra nghĩa địa, Người chết cũng đang đi. Muốn lẻn thiên đàng hãy, Chui vào bao tải đi...!"
Cha xứ đang lưỡng lự, Người giúp việc vội vàng, Kéo cha chui vào túi, Để sớm lên thiên đàng...
Vua trộm buộc túm lại, Kéo qua những bậc thềm, Kéo qua cả vũng nước, Hai người vẫn nằm yên...
Kéo họ lên đỉnh tháp, Có nhiều chim bồ câu, Họ nghe tiếng vỗ cánh, Tưởng thiên thần bay cao....
Sáng ra gọi bá tước, Đến xem việc bắt người. Không cần dùng vũ lực, Bằng trí thông minh thôi....
Bá tước rất nể phục, Nhưng bảo chàng đi ngay. Ở xứ này vua trộm, Không được phép ở đây.


13 thg 8, 2014

Hồi tưởng

Về quê đi em,
Cùng nhớ trò kéo mo cau thủa ấy,
Ta chia nhau con Xắc Xắc béo ngậy.
Trèo lên đồi tìm ổ "Cà Lơi".

Về quê đi em,
Dẫu biết tháng ngày trôi,
Em biệt xứ xa,tôi phương trời lưu lạc,
Thủa chăn trâu tắm "lổ" trong "Năn,Lác",
Để lên bờ toàn "lông chó" trắng phơ.

Về quê đi em,
Để nghe tiếng gà trưa,
Tiếng "Ôộng Ượng" kêu đêm mưa não ruột,
Tiếng ếch giao tình gọi nhau lả lướt,
Em nhớ không? tôi chẳng thể quên.

Về quê đi em,
Đèn dầu ta thắp lên,
Để nhớ một thời,đêm học bài không điện.
Cùng chạy khắp đồng đuổi chim chiền chiện,
Rồi đêm về ngủ "mớ'' hét ầm lên.

Về quê đi em,
Ta nhớ lúc trăng lên,
Trốn học bài rủ nhau chơi trận giả,
Chơi "nhảy bậc" bị "cháy nhà" cãi vã...
Khi về nhà trăng ngủ trước từ lâu...

Về quê đi em,
Chắc em không nhớ đâu,
Ta cùng nhau cùng đi..."Nhủi" cá,
Nước rẽ sóng hai bên trắng xóa,
Lấp loáng nụ cười bùn lấm tóc nhau....

Về quê đi em,
Chắc em chưa quên đâu?
Thủa ấy hai phe,chia nhau "ù mọi",
"Một hơi" "hai hơi" cãi nhau bắt lỗi,
Rồi giận nhau,rồi ghét rồi thương...

Về quê đi em,
Xin hãy về quê hương,
Về lại chốn xưa,thần tiên thủa ấy,
Dẫu ngàn dặm phương trời xa mấy,
Nỗi nhớ quê,nghèn nghẹn mãi trong lòng...

Về quê đi em...



10 thg 8, 2014

Vu Lan nhớ mẹ.

Thêm một mùa Vu Lan,
Con chưa về với mẹ,
Một tháng Bảy chứa chan
 Lệ tuôn tràn lặng lẽ...

 Ngoài trời cũng mưa Ngâu,
 Cơn sụt sùi sầu tủi,
Như lòng con xót đau,
Cảnh một mình lủi thủi.

Lại một mùa Vu Lan,
Con...quỵt phần báo hiếu.
Tháng Bảy con thở than,
Nở nụ cười thành mếu...

Tháng Bảy nhớ rượu rằm,
Mỗi lần say được mẹ,
Bôi vôi gan bàn chân,
Nước luộc gà...dạ nhẹ...

Tháng Bảy con chưa về,
Phần xôi,phần gà luộc.
Mẹ chắc sẽ nhắc phần,
Đứa con vắng nhà suốt...

Hẹn mẹ tháng Bảy sau.
Con sẽ về mẹ nhé,
Con không say nữa đâu,
Mẹ đừng cất vôi thế...



8 thg 8, 2014

Khi bóng Bồ Đề không còn tỏa bóng mát.

Mồ côi những đứa trẻ,
Nương tựa chùa Bồ Đề,
Bị những người ở đó,
Đang tâm mang bán đi.

Chao ôi nơi cửa Phật,
Chốn bấu víu cuối cùng.
Mà không còn yên ổn,
Cuộc đời ơi!Hãi hùng.

Khi cái tốt cái xấu,
Cứ lẫn lộn trắng đen.
Thì sao yên tâm được,
Muốn gửi bóng cửa thiền.

Cây Bồ Đề tỏa bóng,
Chở che cho chúng sinh.
Nhưng dưới gốc cây ấy,
Lẫn kẻ ác hiện hình.

Xót thương bao đứa trẻ,
Sinh ra đã thiệt thòi.
Mẹ cha thì chối bỏ,
Bơ vơ trên cõi đời.

Mong nương nhờ cửa Phật,
Được núp bóng Bồ Đề,
Nhưng vẫn khổ,vẫn nạn,
Trong cả cõi từ bi..

Đi đâu về đâu nhỉ?
Hỡi bơ vơ chúng sinh!
Khi mà nơi cửa Phật,
Không còn yên,còn lành....



7 thg 8, 2014

chuyện đừng kể với ai

Kể bạn nghe câu chuyện,
Câu chuyện cuộc đời này,
Nhưng mong bạn hãy hứa,
Xin đừng kể với ai....
                  ***
 ....Có một chàng kỵ mã,
Trên sa mạc mênh mông.
Người ngựa phi hối hả,
Trời sắp nổi bão dông.

Bỗng anh nghe tiếng gọi,
"Xin hãy cứu lấy tôi"
Anh băn khoăn một chút...
Rồi dừng lại cứu người....

Anh nói với người ấy:
"Rằng con ngựa của tôi,
Vượt dông bão,sa mạc
Chỉ mang nổi một người..."

"...Nhưng tôi lòng sao nỡ,
Bỏ mặc anh lại đây,
Thôi anh cứ lên ngựa,
Ta vượt thử thách này..."

Người bị nạn mau chóng,
Leo lên ngồi phía sau.
Chàng kỵ mã vàng vội,
Thúc ngựa vội phi mau....

...Chợt chàng nghe lạnh toát,
 Họng súng dí sau đầu...
Kẻ bị nạn thành cướp...
 Bắt chàng xuống ngựa mau...

Hắn bảo"bởi anh nói,
Ngựa chỉ chở một người,
Chỉ một người mới thoát,
Qua bão cát kia thôi..."

Chàng kỵ mã tội nghiệp,
 Làm phúc bị khổ đau...
Chàng nói với tên cướp:
"Tôi có một thỉnh cầu..."

"Khi anh vào thành phố,
 Đừng kể câu chuyện này,
 Tôi  xin anh hãy hứa,
Xin đừng kể với ai..."....

Chàng sợ rằng câu chuyện,
 Khi đến tai mọi người,
Mất lòng tin,sợ hãi,
Không cứu ai nữa thôi...

Chàng sợ rằng sau đó,
Ai gặp nạn trên đường.
Người đời sợ phản trắc,
Nên không đoái lòng thương....

                ***
Giờ bạn hiểu  câu chuyện,
Tôi vừa kể hôm nay,
Xin hãy giữ lời hứa,
Đừng kể lại với ai...






5 thg 8, 2014

4 đơn vị máu

Một em bé sẽ chết,
Nếu không được mổ tim.
Đành lòng không các bạn,
Nếu chúng ta đứng nhìn!!!

Người mẹ của em bé,
Đang cầu Phật,khấn trời,
Làm sao có thể kiếm,
4 đơn vị máu thôi....

...Hiện nay trong bệnh viện,
Bệnh viện nhi Trung ương.
Mẹ con một em bé,
Hoàn cảnh thật đáng thương.

Người phụ nữ hiếm muộn,
Mãi mới được mụn con,
Giờ bệnh tim nguy hiểm,
Đau khổ còn gì hơn...

Bố đứa bé bị sốc,
Nên phát bệnh tâm thần.
Đánh đuổi con và vợ,
Xa lánh cả người thân.

Đành ôm con về Ngoại,
Bươi quào để nuôi con.
Nghĩ món tiền chữa bệnh,
Mà lòng chị héo hon...

 Bên ngoại cũng nghèo khó,
Có cậu cũng bị điên.
Gánh nặng thêm càng nặng,
Xót thương người mẹ hiền...."

Thứ 5 này bé mổ,
Vấn đề thật gay go.
Thiếu 4 đơn vị máu.
Tiền để mua ở mô?

Chúng mình xin kêu gọi,
Mọi người hãy cùng nhau.
Xúm vào giúp em bé,
Tìm mọi cách xem sao...

Hẹn nhau ở bệnh viện,
Mời các bạn đến nào.
Hiến máu cho em bé,
Chúng mình sẽ cùng nhau.

 Nếu nhóm máu không hợp,
 Bệnh viện nếu đồng tình,
Chúng mình sẽ đổi,bán
Vì em bé tội tình....


Chợt nghĩ điều vô lý,
 Bọn mình thường xung phong,
 Đi hiến máu tình nguyện,
 Đem máu mình cho không...

 Vậy mà những em bé,
Hoàn cảnh đáng thương kia.
Thiếu máu không ai giúp,
Xã hội lạ chưa kìa?!!!

Vậy chúng mình hàng tháng,
 Hiến máu ấy cho ai?
Hay máu ấy lại được,
 Bán cho em bé này....?

Và từ đây chắc chắn ,
Chúng mình sẽ bảo nhau.
Bán,đối máu từ thiện,
Không cho không nữa đâu....

Chúng ta sinh viên cả,
Tiền đâu có xênh xang..
Nhưng tấm lòng và máu,
Thì chúng ta sẵn sàng.

Cứu một người Phật dạy,
"Xây bảy tòa tháp cao''
Xin hãy gieo nhân tốt,
Cho đời mình mai sau....