10 thg 3, 2017

VĂN TẾ CHA


         
               

Cha ơi!
Đau đớn này khôn tả,u ám vầng nhật nguyệt phủ che
Mất mát ấy lê thê,mờ mịt cả đất trời thê thảm
Nước mắt rơi chảy,mất cha rồi quặn thắt tim con.
Giọt lệ trào tuôn ,thương tiếc chồng tái tê lòng mẹ.
Mệnh trời khó cưỡng,nối tổ tiên khuất bóng quế hòe
Sao đổi tinh di,theo tiên phật hòa miền cực lạc.
Tiêu dao như cánh hạc
Vần vũ tựa mây trời...
Phút lâm chung miệng vẫn nở nụ cười
Giây tạ thế mắt thảnh thơi khép chặt...
Tự hào về cha!
Hiên ngang tự tại,một đời ngay thẳng tấm lòng son.
Trí tuệ uyên thâm,muôn thủa chói lòa vầng nhật nguyệt.
Căm ghét cường quyền,đấu tranh cương quyết,
Khinh bỉ tham hèn,lời lẽ thẳng ngay.
Sống một đời thanh bạch tựa gió mây,
Về với đất nhẹ nhàng như cây cỏ.

Cha của con đó!

Chào đời dưới bóng rú Mòi sừng sững,
Sinh ra trong róc rách nước mạch xóm Ao.
Sớm yêu quê hương khốn khổ đói nghèo.
Chăm nghiên bút,chữ Tây,chữ Hán.
Đọc sách cổ,noi gương tiết liệt,
Học tiếng Tây,đánh đuổi xâm lăng.
Trai thời loạn quyết chí tang bồng,
 Xếp nghiên bút theo hồn thiêng dân tộc.
Chào đời nghe tiếng khóc,của quê hương nô lệ đói nghèo.
Sinh ra thấy cảnh gieo neo,cho dân tộc lầm than khổ ải.
Đứng lên quyết chí,tham gia đội tự vệ xã nhà,
Cất bước xông pha,đứng vào hàng ngũ thanh niên tiền khởi nghĩa.
Cách mạng thành công,xóa giặc dốt dạy bình dân học vụ,
Giặc nước xâm lăng,cất bước lên đường thành chiên sỹ công an.
Trải qua bao mây núi gió ngàn,
U Bò,Ba Rền nhiều phen nguy hiểm.
Xông pha  chinh chiến,
Dũng cảm lập công.
Quẳng bút nghiên quyết chí anh hùng,
Nâng gươm súng giữ nền độc lập.

Hòa bình chưa xong đã Cải cách ruộng đất,
Chủ trương sai lầm khiến dân tộc lầm than.
Bao người kiên trung đã phải án oan,
Nhiều kẽ sỹ chết oan vì phường ngu dốt.
Bị ngờ rằng "địa chủ lọt lưới" còn sót,
Vườn tược nhà mình đêm tối bị vây,
Đùm đạn đi công an về lặng lẽ đổ bụi mây.
Chẳng sợ chi ai,nhưng cha buồn thời cuộc.
Đấu tố họp hành thi nhau bới móc,
Dân nghèo bị lừa "rễ" "chuội" loạn cả lên.
Khinh kẻ chỉ huy chân trên ghế bước lên,
Cả xã cả làng không ai biết đọc.(*)

Rồi Cha lại!

Chặng đường ngang dọc,
Trở thành quan tòa,đem công lý cho dân.
Phân biệt trắng đen,mà giải những nổi oan.
Làm rõ gian ngay,ai công ai tội.
Tấm lòng thẳng ngay đất trời soi rõi,
Ý chí hiên ngang sông núi tỏ bày.
Nhìn kẻ nịnh thần ghét đắng ghét cay,
Ngó đứa tham ô hạ hèn dưới dép...
Tính như lửa,tiếng vang sấm sét,
Dạ thẳng ngay,vằng vặc trăng sao.
Sang sảng câu Kiều vần điệu bay cao,
Khảng khái thơ Đường,ung dung tự tại.

Cha biết rằng.

Thiệt nhiều vì lòng khẳng khái,
Bởi tiểu nhân nhiều gấp mấy anh hùng.
Lòng thẳng ngay như tuế nguyệt ung dung.
Tâm trong sáng tựa trời mây biển cả.

Đời cha vất vả

Chiến tranh giặc ném bom tàn phá,
Chi cục muối cơ quan tuần xe đạp đi về.
Đào hầm,dỡ nhà,sơ tán chặt tre,
Che chở đàn con,xót xa thương vợ...
Mẹ già,vợ hiền cùng đàn con nhỏ,
Cánh tay cha dang rộng chở che,
Việc nước việc nhà xuôi ngược đi về,
Mặc kệ máy bay,xem thường pháo sáng.

Chiến tranh dã man,đã cướp đi cuộc sống,
Con của cha,đứa con gái đầu.
Xé ruột xé gan lòng cha mẹ đớn đau.
Vết nội thương lòng,trăm năm không khỏi...

Mất mát kéo theo nghèo đói,vất vả cha xuôi ngược lo toan.
Hết chiến tranh đất nước cơ hàn,lo cả nhà bữa khoai bữa sắn.
Khảng khái câu thơ,chia tay bè bạn,
Chán bon chen,cha cất bước về hưu.
Chiếc võng đu đưa,Chinh phụ ngâm,Truyện Kiều,
Bát nước chè xanh,vần thơ Công Trứ...

Đời cha vậy đó

Thanh bạch một đời,Khảng khái hiên ngang,
Yêu kính tổ tiên,phát động xây từ đường,
Chăm lo nguồn gốc,làm nghĩa trang dòng họ.
Tu bổ đền chùa,đại tôn nhà thờ tổ,
Có mặt cha hăng hái chủ trì,
Họp đảng,họp dân thẳng thắn khen chê,
Tính nóng nảy mẹ theo can sớm tối...

Hạnh phúc khi chăm mấy thằng cháu nội,
Vui vẻ là đạp xe thăm cháu ngoại, thăm con.
Hà Tĩnh rồi Vinh xe đạp cứ bon bon.
Quang Lộc,Cày,lên Nông Trường chẳng ngái.

Tiếc thương thay

Trời đất không cho cha sống mãi,
Tổ tiên gọi rồi,Cha phải ra đi.
Thanh thản cha,khi chữ Chung hiện về,
Nụ cười trên môi,Cha đi vào cõi Phật.
Cha ra đi,nhà ta như đánh mất,
Mất cột,mất rường lung lay cả trước sau.
Nỗi đớn đau đất thảm,trời sầu
Đành chấp nhận,bởi tuổi trời khó cưỡng.

Nhớ lắm cha.

Chén rượu xuân giờ không người uống,
Tết không vần câu đối mà treo.
Chiếc võng đong đưa,văng vẳng câu Kiều,
Đã không còn ngày cha vắng bóng.
Con vẫn kể với con trai con mãi,
Rằng sung sướng con được hơi rượu ông ru,
Bố nhớ như in,xa xót câu Kiều,
Ông thường ngâm rằng "nuôi con những ước..."

Phút giây li biệt
Đứt ruột tỏ bày
Cầu mong Người cực lạc chốn trời mây
Thỏa ước nguyện cháu con nơi trần thế.

                                  Kính dâng cha,thượng hưởng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét