Nhớ Cha
Những hình ảnh đầu tiên của con về Cha,đó là ngày sau giải phóng MN,Cha đi cái xe đạp Thống nhất về,cho con út một cái bánh xốp và.Chanói : “Cha về hưu rồi!từ nay cha ở nhà với út thôi”…
Sướng nhất cuộc đời con cho đến giờ,và mãi sau này con nhớ như in,được ngồi trong lòng cha,nằm trong cái võng bện bằng những dây thừng to,nằm hơi cấn lưng…và được nghe cha lẩy Kiều…Cái câu Cha hay ngâm nhất…đến giờ con mới hiểu,mới thấm thía,xót xa…:
..Nuôi con những ước về sau,
Trao tơ phải lứa,gieo cầu đáng nơi…
Con biết Cha buồn..
Mười bảy tuổi con ra trường đời,và lưu lạc,phiêu bạt đến nay…nhưng thật lạ những bài thơ ngày nằm nôi,đặt võng Cha ru con thủa ấy con vẫnnhớ…Có những bài mà hình như chưa sách báo nào đăng….
Như đôi câu đối về Đền Voi Ngựa:
Thánh thế như Xuân Mai lĩnh tùng cầm tuế nguyệt,
Thần công đối Dục Vật như nhân kiệt giang sơn.
Đôi câu đối hay,tương truyền treo trước cổng Đền Voi Ngựa quê ta.Không biết giờ còn không?Không biết ai còn nhớ không?Cái hay nữa là trên đôi câu đối đã nhắc đến địa danh Dục Vật là tên cũ của xã Xuân Lộc,và XuânMai là Thượng Xuân ngày nay.
Hay như bài thơ đọc xuôi,ngược đều được:
“Nhà quê ấy trước mạn châu sa,
Trước mạn châu sa,gốc cội xa,
Ta gốc cội xa,gần mới đó,
Xa gần mới đó tiếng danh khoa.”
Và đọc ngược là :
Khoa danh tiếng đó mới gần xa,
Đó mới gần,xa cội gốc ta,
Xa cội gốc,sa châu mạn trước,
Sa châu mạn trước ấy quê nhà”…
Bài thơ trên hình như không thấy đăng ở đâu cả?
Con nhớ Cha,nhớ đầu óc uyên thâm thông tuệ của Cha…Cha đọc cho con nghe nhiều bài thơ ngày xưa về tình yêu đôi lứa….thật buồn là con út của Cha kém cõi,không nhớ hết….
Con chợt nhớ đến một bài thơ chữ Hán,(tương truyền được tìm thấy trong ngôi mộ cổ,được ôm chặt vào ngực trong vòng tay một người con gái đã chết)..Cha đọc cho con nghe ngày ấy,giờ con vẫn nhớ:
“Quân sinh thiếp vị sinh,
Thiếp sinh quân đã lão.
Quân hận thiếp sinh trì,
Thiếp hận quân sinh tảo”
Và hôm nay con xin phép thử tạm dịch thành thơ:
Có chàng,thiếp đã sinh đâu,
Sinh em,anh đã trắng đầu tuyết sương.
Hận em,sinh muộn người thương,
Hận chàng,sinh sớm lỡ đường đôi ta.
Rồi đối đáp của nhà thơ Nguyễn Công Trứ khi lấy vợ trẻ:
“Phu nhân lục vấn:Lang niên tuế?
Ngũ thập niên tiền…nhị thập tam!”…
Xin tạm dịch:
Tân hôn mở cửa phòng hoa,
Xiêm y chưa cởi,nàng đà hỏi ngay:
Chàng ơi bao nhiêu tuổi đây?
“Năm mươi năm trước…mỗ này hăm ba.”…
Hoặc chuyện tình của Nguyễn Trãi.
Em ở nơi nào bán chiếu Gon,
Chợ trưa em bán hết hay còn?
Xuân xanh ước độ bao nhiêu tuổi?
Chồng đã có chưa được mấy con?
và cô gái đáp:
Em ở Tây Hồ bán chiếu Gon,
Cớ sao chàng hỏi hết hay còn?
Xuân xanh ước độ trăng tròn lẻ,
Chồng thời chưa có có chi con....
Hay một bài thơ Đường của Đỗ Phủ mà Cha tâm đắc:
"Triều hồi nhật nhật điển xuân y,
Mỗi nhật giang đầu tận túy quy.
Tửu trái tầm thường hành xứ hữu.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy
Xuyên hoa giáp điệp thâm thâm hiện,
Ðiểm thuỷ thanh đình khoản khoản phi.
Truyền ngữ phong quang cộng lưu chuyển,
Tạm thời tương thưởng mạc tương vy."
Con xin tạm dịch
Tan buổi chầu vua,cởi áo ra,
Đầu sông say khướt,tới tận nhà.
Uống rượu,nợ người đâu cũng thế.
Bảy mươi hiếm kẻ được như ta.
Xuyên hoa bướm lượn rợp trời mây,
Chuồn chuồn điểm nước,thấp thoáng bay.
Cây cối,đất trời như ẩn hiện.
Hãy vui xuân đã,kẻo phí hoài...
Con biết Cha đang cười bên đó khi nghe con dịch,nhưng con nghĩ Cha cũng đang vui...
Con nhớ Cha nhiều...con thèm được như Cha. Con nhớ Cha kể con nghe: Cụ Nguyễn Du khi sắp mất,bảo người nhà sờ xem tay chân đã lạnh chưa?người nhà bảo "lạnh rồi" cụ nói "được" và đi luôn.Con đọc chuyện Bố Già của Mario Puzo,Bố già Mafia chết miệng mấp máy"đời đẹp lắm"...
Và Cha phút giây lâm chung,Cha bảo "Cha nhìn thấy chữ Chung bằng chữ Hán" và Cha nói"Thôi Cha phải đi rồi"...Chết biết trước,thanh thản ra đi,dặn dò được hết với vợ con,gia đình học tộc,bạn bè...Hấp hối ở Hà Nội các bác sỹ tiên liệu là sợ về không kịp,vậy mà Cha về còn sống 3 ngày,trong ngôi nhà ấm cúng của mình,trong vòng tay vợ con gia đình,họ hàng,bà con chòm xóm...Cha còn chờ thằng Út bay từ châu Âu về kịp...Cha của con tuyệt lắm,Cha của con chẳng khác gì các tiền nhân ngày xưa.
Con nhớ Cha,con tự hào về Cha...và con rầy,con thẹn..khi chưa làm được gì cả cho đời...con buồn lắm Cha ơi!
Gần mười năm con mất Cha,
Mười năm lưu lạc xa nhà,Cha ơi!
Mất Cha,con sống chơi vơi,
Một câu,một chữ con thời hỏi ai?
Cha mãi mãi là tượng đài, />
Là cây bóng mát suốt đời trên cao.
Cha là trăng,Cha là sao,
Sáng trong vằng vặc với bao tháng ngày.
Mất cha con sống quắt quay,
Bơ vơ lạc hướng mù dày tối tăm. />
Đêm ngày con cứ niệm thầm,
Giấc mơ nào đó âm thầm gặp cha.
Con muốn nghe lại tiếng Cha,
Chỉ cho con chút lối ra cuộc đời./>
Mất cha gần mười năm rồi,
Ấy chừng ngày tháng con thời tối tăm. />
Con thất bại,con sai lầm,
Quẩn quanh mù mịt cuối hầm tối đen.
Cha ơi!con cần ngọn đèn,
Con cần ánh sáng,cần nhìn đường ra. />
Con cần thông tuệ của Cha,
Cho con nhãn lực nhìn xa bụi trần.
Con thèm được chút phong trần,/>
Hiên ngang tự tại thánh thần của cha.
Gần mười năm con mất cha,
Bấy nhiêu ngày tháng nhạt nhòa đời con...
Cha ơi! chỉ lối cho con,
Ngày đêm con mãi héo mòn đợi trông.../>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét