27 thg 4, 2016

VĂN TẾ BIỂN MIỀN TRUNG (p1)



Yêu thương lắm!

Dáng kiều diễm cong cong bờ cát trắng
Uốn lượn xanh soi bóng với Trường Sơn
Sóng bạc đầu dồn dập sớm trưa tuôn
Vỗ về mãi những cánh buồm no gió…
Vươn ra biển dãy Hoành Sơn vạm vỡ
Ôm vào bờ triền cát trắng long lanh
Uốn lượn tròn căng như thiếu nữ xuân xanh
Cong đòn gánh nối hai đầu đất nước..

Ra khơi vào lộng
Tôm cá đầy thuyền…
Non nước này những tưởng mãi thần tiên
Giang sơn ấy ngỡ ngàn năm cẩm tú….

Xa xót thay!
“Xa khơi’’ ấy chỉ còn trong nhung nhớ
“Vào Lộng” kia giờ đâu nữa mà mong…
Dãy biển xanh kiều diễm tấm lưng ong
Bỗng trắng bụng phơi mình trong ngắc ngoải…
Muôn lòng tê tái,
Ngàn lệ tuôn rơi!
Biển vẫn xanh thuyền  không muốn ra khơi
Cát vẫn trắng trẻ con nào dám tắm..
Hương biển mặn giờ chỉ còn mùi khẳm
Mùi muối nồng nay tanh tưởi thối hôi
Trắng bãi bờ kéo dài mãi không thôi
Đen mặt nước dập dờn xác cá…
Tan tác dãy biển dài  vật vã
Đám ngư dân treo lưới nhìn nhau
Cá chết hết rồi sinh sống làm sao?
Sống với biển,biển chết rồi theo biển….


Ai gây nên biến?
Ai giáng nguy tai?
Phải cao xanh mang giáng nạn kiếp này?
Hay biển rộng lùa xua tai họa tới?
Há có phải vì lũ hậu sinh tội lỗi
Nên tiền nhân trách phạt hay chăng
Hoặc cháu con nước Việt bậy xằng
Nên tiên tổ  giáng cơn thịnh nộ?
Ôm đầu kêu khổ
Đấm ngực khóc than…(Phần 1)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét