26 thg 1, 2016

CHUẾNH CHOÁNG!



Chuếnh choáng rồi ta chợt nhớ quê xa
17 tuổi rời nhà đi phiêu bạt
Uống đến no, nước xứ người mặn chát

Gần nửa đời người thèm mãi "đọi" chè xanh...

Chuếnh choáng ta nghe nẫu ruột gan mình
Ta như con chó hoang bỏ làng bỏ xã
Mùi rơm thơm hay mùi thối rạ
Sao với ta xa xỉ biết bao?
Bao trăng non trăng khuyết trên đầu
Bao mùa sim, bấy nhiêu mùa lụt lội
Ộng Ượng kêu não nùng trong đêm tối
Thèm đến thắt lòng thờ thẩn nhớ quê
Lâu quá rồi không được nghe tiếng ve
Tiếng chó sủa vu vơ, tiếng gà gáy sớm
Ta chợt thẹn,chợt  hận mình ghê gớm. ..
Bao năm rồi đi mất mặt chốn nơi đâu?!!!...

Lâu quá rồi,xa quê đã quá lâu
Thèm mùi trầu thơm,hăng nồng vôi của mẹ
Thèm chén "rượu bào" để say...không thể
Ta mất gốc rồi,mất cội rễ quê hương..

Còn nữa hay không xanh mướt bờ mương
Còn đường đất "cang", đứt "cổ ga" từng ngón
Lọc uống nước vũng bom,đầy phân trâu bằng nón
Cướp"dèo" ăn, ong "Vàng Nghệ" đốt sưng mồm..


Bao năm lang thang biệt xứ vui buồn
Bao Giáng Sinh, Năm Mới về lủi thủi
Hành xác mình đứng nhìn từ bóng tối
Ngắm phao hoa,khẽ khẽ bảo....xuân sang....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét