8 thg 3, 2014

Mất của.


Khi ta bị mất của,
Xin đừng buồn thở than.
Coi như ta tích đức,
Cho đời,cho thế gian.


Biết đâu người lấy trộm,
Đang đói khát đàn con.
Ốm đau,việc cần kíp...
Nên không hỏi..."mượn" luôn.


Thương thay kẻ lấy trộm,
Nghiệp chướng phải gieo nhân.
Nhầm lẫn gieo nhân xú,
Gặt quả xấu vào thân....


Vậy là khi tiền bạc,
Của ta vào tay ai.
Là công đức,bố thí,
Cho nhân loại trần ai.


Tu tại gia là nhất,
Đến tu chợ,tu chùa.
Cống hiến chút tiền bạc,
Tích đức không tốt ư?


Tiền bạc rồi của cải,
Tất cả sẽ phù du.
Chỉ tình người chói lọi,
Trong thế gian mịt mù.


Thôi đừng sân si nữa,
Hãy để lòng vô thường.
Tu nhân và tích đức,
Phật sẽ đoái lòng thương.


Đời vốn là bể khổ,
Dẫu giàu có,dầu nghèo.
Mất tiền là mất ít,
Mất tình nghĩa mất nhiều!


p/s: Tặng những ai đang buồn đau mất của.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét