9 thg 6, 2015

Tâm thư nghẹn ngào gửi vợ!


Mai là ngày đặc xá,
Cho các tội tù đày.
Lén em anh xin viết,
Lời nghẹn ngào đắng cay.
Anh biết mai thức dậy,
Em sẽ lại cằn nhằn...
Vợ chồng không nói thẳng...
Bày vẽ thơ với văn.
Nhưng em đâu có nhớ,
Rằng 15 năm rồi,
Em chưa cho anh nói,
Quá một... phút em ơi!
Xin em hãy đọc hết,
Nỗi ấm ức lòng anh.
Cùng bao nhiêu kẻ nữa
Phận làm chồng như anh.
Em có quyền được nói,
Ba trăm sáu lăm ngày.
Có ngày riêng,có báo...
Bọn anh có gì đây.
Nhìn em,anh thương lắm,
Thân mảnh mai héo gầy....
La chồng,quát con cái,
Hỏi béo sao được đây?
Có hôm con sờ trán,
Âu yếm " Mẹ ốm à?"
Con không thấy mẹ nói,
Mẹ quát,mẹ mắng la..."
Em nấu ăn ngon lắm,
Nhưng khi đến bữa ăn,
Mất ngon khi em cứ...
Kể lể và cằn nhằn...
Anh đi làm tan sở,
Cùng bạn làm cốc bia.
Thì có gì ghê gớm,
Mà em giận thế kia?
Nếu sáng mai thức dậy,
Gọi chồng con dịu dàng,
Đón ngày mới tươi sáng,
Khó lắm với em chăng?
Thay vì em hét tướng:
"Sáng bảnh mắt rồi này,
Bố con mày có vác,
Cái xác dậy không đây?"
Ví anh,em cứ lục,
Cứ kiểm tra hằng ngày,
Nhưng tiền đừng lấy hết,
Bẽ mặt anh lắm thay....
Nhiều lần em xối xả:
"Tôi khổ vì lấy anh",
Nếu lấy anh Y,Z
Giờ đâu khổ thân mình"...
Mấy anh Y,Z đó,
Chắc nhìn anh biết ơn.
Vì có anh thế mạng,
Sung sướng còn gì hơn....
Anh cầu xin trời phật,
Mong ban chút phép lành.
Để sáng mai bình tĩnh,
Em đọc hết lời anh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét