13 thg 1, 2014

Bà mẹ và người đàn ông ăn mày.


Vào một buổi sáng sớm,
Có một ông ăn mày,
Đói khát và rách rưới,
Và chỉ còn một tay.

Ông hỏi xin bà mẹ,
Bà chỉ đống gạch to.
Rằng "ông hãy chuyển nó,
Tiền tôi sẽ trả cho"

Người ăn mày giận dữ:
"Tôi chỉ còn một tay,
Làm sao tôi chuyển được,
Đống gạch to thế này?"

Bà mẹ bèn lặng lẽ,
Cúi xuống bê gạch lên.
Bằng một tay,cố ý...
Để ông ăn mày nhìn.

Ông ăn mày chợt hiểu,
Liền băt chước làm theo.
Một tay hai viên gạch,
Vất vả dáng xiêu xiêu.

Sau một hồi lao động,
Công việc cũng hoàn thành.
Ông ngồi bệt xuống thở,
Mồ hôi đẫm khắp mình.

Bà mẹ đem tiền đến,
"Gửi tiền công cho ông,
Một tay ông thấy đấy,
Vẫn làm được phải không?"...

...Rồi đến một ngày nọ,
Khoảng dăm,bảy năm sau.
Đến gặp lại bà mẹ,
Người đàn ông năm nào.

Giờ ông đã thành đạt,
Làm ông chủ giàu sang.
Đến cảm ơn bà mẹ,
Với rất nhiều tiền,vàng...

"Nhờ có bà ngày ấy,
Trao nghị lực cho tôi.
Nếu không giờ tôi vẫn,
Kẻ ăn mày mà thôi."

Bà mẹ cười hạnh phúc,
Từ chối quà cảm ơn.
"Xin ông hãy đem tặng,
Những người nghèo khổ hơn"







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét