12 thg 1, 2014

Sự tích Trầu Cau....

Con trai chợt hỏi bố?
Rằng khi bà ăn trầu,
Nhổ ra có màu đỏ...
Là nguyên cớ làm sao?

...Là thế này con ạ,
Đó là câu chuyện tình,
Đẹp và đầy cảm động,
Tình,và nghĩa lung linh.



Hãy lắng nghe bố kể,
Ngày xưa có hai chàng.
Hơn kém nhau một tuổi,
Tên là Tân và Lang.

Họ yêu thương nhau lắm,
Nên sớm tối bên nhau.
Rồi cha mẹ mất sớm,
Hai anh em buồn rầu...

Rồi họ theo đến học,
Một thầy giáo họ Lưu.
Thầy có người con gái,
Chàng Tân say đắm yêu.

Rồi họ thành chồng vợ,
Sống hạnh phúc một nhà.
Cùng chàng Lang vui vẻ,
Tình cảm vẫn thiết tha.

Cho đến một ngày nọ,
Lang về sớm hơn Tân.
Người vợ trẻ nhầm lẫn,
Tưởng chồng nên..ôm chầm.

Họ ngượng ngùng xấu hổ,
Chàng Tân thấy cảnh này.
Chợt nghi ngờ vớ vẩn,
Tình cảm chợt đổi thay....

Người em buồn đau khổ,
Trằn trọc bao đêm dài.
Rồi một hôm chàng quyết,
Bỏ đi trong đắng cay.

Chàng đi và đi mãi,
Trong đầu nghĩ mông lung.
Rồi chàng phải dừng bước,
Trước sâu rộng con sông.

Đau buồn và uất hận,
Chàng ngồi xuống khóc than.
Bao dòng lệ tuôn chảy,
Bao nhiêu lời chứa chan.

Khóc than rồi kiệt sức,
Lang chết trong u sầu.
Người hóa thành phiến đá,
Nằm lặng bên sông sâu...

Sau một ngày vắng bóng,
Không thấy em mình đâu.
Chàng Tân bèn vội vã,
Lao vội vào rừng sâu.

Chàng chạy tìm em mãi,
Găp con sông chặn đường.
Thấy bên bờ tảng đá,
Hình người em yêu thương.

Tân gục bên tảng đá,
Ân hận và xót đau,
Ôm tảng đá khóc mãi,
Chết hóa thành cây cao.

...Người con gái chờ mãi,
Không thấy ai trở về.
Nàng liền vội cất bước,
Theo con đường họ đi.

Rồi chân nàng dừng lại,
Bởi ngăn lối dòng sông.
Nhìn cây cao,phiến đá,
Nàng biết ...anh,em chồng.

Đớn đau nàng gục xuống,
Bên phiến đá,gốc cây.
Dòng lệ nàng tuôn mãi,
Héo úa thành cây dây...

Cây dây leo quấn chặt,
Vào thân của cái cây.
Rễ thì chùm tua tủa,
Vào phiến đá bám đầy....

...Thời tiết vào năm ấy,
Trời hạn hán,cháy khô.
Cây cỏ đều héo úa,
Đồng ruộng,sông cạn trơ.

Duy chỉ hai cây lạ,
Vẫn mơn mởn tốt tươi.
Người đời thấy kỳ lạ,
Dựng miếu thờ ba người.

...Rồi vô tình bất chợt,
Họ lấy quả cây cao.
Đem nhai với ngọn lá,
Thấy hương vị ngọt ngào.

Nhai nhổ vào hòn đá,
Biến thành màu đỏ tươi.
Tình cảm son sắt đó,
Lay động biết bao người.

Tự ngàn đời như thế,
Cây trầu và cây cau,
Vôi là tên hòn đá,
Mãi thắm thiết bên nhau.

Nó là "Đầu câu chuyện".
Là lễ vật giao duyên.
Để tác thành đôi lứa,
Cho trai giỏi,gái hiền.

Và ăn trầu phong tục,
Của dân tộc chúng ta.
Cay nồng và ngào ngọt,
Tình thắm đỏ thiết tha...
















         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét