10 thg 1, 2014

Lạnh

Do tình cờ số phận,
Trong hang đá tối tăm,
Có sáu người bị lạc,
Trong gió tuyết căm căm.

Họ ngồi bên đống lửa,
Đang cháy hết sắp tàn.
Vẫn còn sáu thanh củi,
Trong tay họ ..tính toan...


Người phụ nữ quyết định,
Bỏ thành củi đầu tiên.
Nhưng liền đổi ý định,
Vì thấy người...da đen.

Người đàn ông béo tốt,
Nhìn thấy kẻ không ưa,
"Đi nhà thờ lười nhác,
Đốt cho nó ấm ư?"

Người thứ ba ngẫm nghĩ,
"Nếu đốt thanh củi này,
Ấm thằng cha giàu có,
Mình có ngu không đây?"

Ông nhà giàu nghĩ bụng:
"Củi ta kiếm khó khăn,
Giờ mà đem đi đốt,
Thằng  nghèo kia được phần".

Chàng da đen tức tối:
"Ta mà lại bây  giờ,
Đốt củi lên sưởi ấm,
Lũ da trắng...ấy ư?..".

Người cuối cùng thứ sáu,
Kiên nhẫn và đợi chờ:
"Ai thả thanh củi trước,
Ta muốn thả sau cơ..."

Thế là sáu thanh củi,
Nằm nguyên tay sáu  người.
Kệ bếp lửa tàn lụi,
Trong hang đá tối thui.

Sáng ra tan bão tuyết,
Đội cứu hộ tìm ra.
Sáu xác người chết cóng,
Trong giá lạnh xót xa.

Họ chết vì lạnh giá,
Trong sâu thẳm tâm hồn,
Chết vì tính đố kỵ,
Cho đời nước mắt tuôn...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét