17 thg 12, 2013

Sự tích Mùa Đông.


Ngày xưa, xa xưa lắm,
Trái đất chưa có mùa,
Ngày và đêm đơn điệu,
Thời gian cứ thoi đưa.

Ở một vương quốc nọ,
Ba công chúa đẹp xinh.
Buồn thay trời bắt tội,
Mang căn bệnh vô tình...


...Ba nàng không cảm xúc,
Với cuộc sống xung quanh.
Thờ ơ nhìn cuộc sống,
Bằng ánh mắt vô hình...

Có biết bao hoàng tử,
Yêu sắc đẹp ba nàng.
Nhưng không sao lay chuyển,
Ba con tim giá băng.

...Quyết tâm không bỏ cuộc,
Còn lại bốn chàng trai.
Tên mùa Xuân,mùa Hạ.
Thu,Đông bốn anh tài.

Năm này qua năm khác,
Họ đem hết tài năng,
Chinh phục ba người đẹp,
Trái tim đã giá băng...

Ông Trời thấy thương cảm,
Đem phép lạ Người ban:
Mùa Xuân làm ấm áp,
Hoa nở,Chim véo von...

Rồi mùa Hè rực rỡ,
Gió,nắng tràn khắp nơi.
Thổi đầy căng nhựa sống,
Rộn rã vui tiếng cười...

Mùa Thu heo may gió,
Xào xạc lá vàng rơi.
Cảnh êm đềm quyến rủ,
Say đắm bao lòng người....

Nhưng chao ôi!thật lạ
Ba công chúa không hề.
Mảy may mà xúc cảm,
Người đâu vô tình ghê...

Chàng mùa Đông còn lại,
Buồn bã kéo đám mây.
Che bầu trời xám xịt,
Làm gió,tuyết tung bay.

Và thật là kỳ lạ,
Ba công chúa rùng mình.
Ba trái tim người đẹp,
Bỗng xao xuyến,rung rinh...

Trái tim họ đã thấm,
Cái lạnh của mùa Đông.
Gió tình yêu len lỏi,
Vào trong những tấm lòng...

Cô công chúa chị cả,
Chạy đến với mùa Xuân.
Cô thứ hai vội vã,
Cùng mùa Hạ ái ân.

Rồi đến cô gái út,
Yêu say đắm mùa Thu.
Chàng mùa Đông buồn bã,
Một mình đứng bơ vơ...

Mỉm cười trong đau khổ,
Vào gió lạnh chàng tan.
Để suốt đời gió bấc,
Đợi Đông về khóc than.

Ôi mùa Đông thật tội,
Kẻ hồi sinh tình yêu.
Đem cái lạnh nhắc nhở,
Những ai còn cô liêu...

Mùa Đông có từ đó,
U ám và lạnh lùng.
Tuyết rơi như nước mắt,
Ôi xa xót vô cùng!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét