9 thg 4, 2014

Truyện thứ 9: Cô gái thông minh.

Hai anh em nhà nọ,
Người em nghèo,anh giàu.
Tình cảm họ cũng thế,
Không đoàn kết thương nhau.

Một hôm người anh bảo:
"Chú làm việc cho tôi,
Thì rồi con bò sữa,
Là của chú mà thôi"...

Sau thời gian làm việc,
Người anh bỗng nuốt lời
Không chịu giao bò sữa,
Tranh giành mãi không thôi.


Họ nhờ cụ thông thái,
Xin phán xử công minh.
Cụ già liền tuyên bố,
Xử theo cách của mình.

Cụ ra 3 câu đố:
Béo nhất là cái gì?
Nhanh nhất,đáng yêu nhất.
Đó là ba thứ chi?

Người em có con gái,
Nhỏ tuổi nhưng thông minh.
Ghé tai mách nước bố,
Trả lời theo cách mình.

Người anh trả lời trước,
"Lợn béo,chó săn nhanh,
Đáng yêu là tiền bạc.."
Cụ già không tán thành.

Người em liền lên tiếng:
"Mẹ Đất nuôi con người,
Mẹ Đất nuôi vạn vật,
Mẹ Đất béo nhất thôi"

"Nhanh nhất là ý nghĩ,
Giây lát tận chân trời,
Đáng yêu nhất giấc ngủ,
Của mọi người trên đời"...

Cụ già vui mừng nói:
"Anh trả lời đúng rồi!
Từ nay con bò sữa,
Sẽ là của anh thôi."

Khi biết người em thắng,
Là nhờ con gái mình.
Cụ già muốn thử thách,
Cô con gái thông minh.

"Đây mười quả trứng luộc,
Đem ấp nở gà con,
Đêm nay chăm chúng lớn,
Mai quay chín ba con"...

Người em đầy lo lắng,
Trước câu đố oái ăm.
Nhưng cô con gái nhỏ,
Giải nó chẳng khó khăn.

"Bố đem bát cơm đến,
Bảo cụ già gieo trồng,
Chăm thành cây,xay hạt,
Đem nuôi gà được không?"

Cụ già khen tấm tắc
Nhưng muốn thử thêm lần.
Đem rễ gai bé nhỏ,
Dệt trăm tấm vải bông...

Cô gái liền  bảo bố,
Chặt ngay một cành cây.
Đến gặp ông già bảo:
"Làm khung cửi kéo đay"

Khâm phục tài cô bé,
Muốn xem mặt thế nào?
Ông già ra câu đố,
Mới khó khăn làm sao!

"Mời cô đến làm khách,
Không đi bộ và xe.
Không mang: giày,chân đất
Lễ vật,có,không nghe"

Cô gái liền bảo bố:
"Chim sẽ,Thỏ cho con"
Đóng xe cho lừa kéo,
Sáng mai sớm ta bon.

Gặp chó săn canh cửa,
Cô gái thả thỏ ra.
Hai con chó sung sướng,
Quên việc bảo vệ nhà.

Cô ngồi trên xe nhỏ,
Chân không,chân mang giày.
Một chân thì chạm đất,
"Đi,không đi" là đây.

Gặp cụ già cô nói:
"Đây chim Sẽ biếu ông"
Cụ già chưa kịp nhận,
Chim tung cánh không trung.

Cụ già rất khâm phục,
Cô bé gái thông minh.
Trẻ tuổi mà tài giỏi,
Vượt lên trên cả mình...

...Hai người đều nuôi ngựa,
   Cho ăn cỏ cùng nhau.
   Rồi sinh ra ngựa nhỏ,
  Hai người tranh giành nhau.

 Cô gái liền phân xử:
"Đem buộc con ngựa con,
Ngựa mẹ nào chạy tới,
Đích thị là mẹ con''....

Cụ già rất kính phục,
Chiêu đãi hai bố con.
Tặng nhiều tiền,vàng,bạc...
Bố con thoát cơ hàn....









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét