14 thg 4, 2014

Thiện và Ác, Sướng và Khổ.

Tôi luôn buồn và khổ,
Vì thiếu thốn,kiếp nghèo.
Gặp một nhà thông thái,
Đã hỏi ngài mấy điều...

"Tại sao con lương thiện,
 Mà vẫn khổ,vẫn nghèo.
 Tại sao có kẻ ác,
 Mà sung sướng bao nhiêu?"

"Con là một trí thức,
Mà thu nhập bấp bênh.
Trong khi nhiều kẻ dốt,
Lại giàu có hơn mình"...

"Con sống luôn chật chội,
Con khuyên bảo nhiều người,
Nhưng họ luôn bảo thủ,
Nên chẳng ai nghe lời..."

Đại sư hiền hậu đáp:
"Cái tâm ác trong con,
Đang vẫn còn tồn tại,
Nên con mới khổ buồn.."


Tôi nghe lòng không phục
"Con có tâm ác ư?
Con luôn sống lương thiện,
Không hại ai bao giờ"...

Đại sư từ tốn bảo:
"Để ta nói con nghe,
Con đang có nơi ở,
Không lang thang vỉa hè...

Vậy mà con kêu chật,
Kêu không sướng bằng người...
Vậy là con Tham đấy,
Tham-Tâm ác con ơi!

Con nghĩ mình tài giỏi,
Con hơn rất nhiều người,
Nhưng không giàu bằng họ,
Ngạo Mạn,Đố kỵ rồi..

Ngạo Mạn là tâm ác,
Đố Kỵ cũng thế thôi.
Học cao phải giàu có,
Đó chính Ngu Si rồi.

Tâm Ác-Ngu Si đấy,
Bởi giàu có kiếp này
Nhờ kiếp trước làm Thiện,
Mới được thế hôm nay .

Trồng Đậu thì được đậu,
Trồng Dưa mới được Dưa.
Đó là luật nhân quả,
Lời Phật dạy nhớ chưa?

Con khuyên răn người khác,
Mà họ không nghe lời.
Vậy là chưa Rộng Lượng,
Sinh ra tâm Hẹp Hòi.

Hẹp hòi cũng tâm ác,
Không thể bắt một ai,
Suy nghĩ theo con cả,
Không ai nghĩ giống ai."...

"Lòng tham,tâm đố kỵ,
Ngạo mạn và ngu si.
Rồi hẹp hòi suy nghĩ,
Là Tâm Ác những gì"

Từ tốn Đại sư tiếp:
"Nếu con bình thản,vui
Trước hoàn cảnh hiện tại,
Là con hết Tham rồi"

"Hạnh phúc và giàu có,
 Không nên dựa bên ngoài,
Mà dựa vào thái độ,
Của ta với nó thôi"...

"Thấy ai đó giàu có,
Hãy mừng chúc người ta,
Niềm vui gom góp lại,
Cuộc sống mới chan hòa"...

"Vui với vui người khác,
 Đừng cười trên khổ đau,
Người thế mới lương thiện,
Con hãy nhớ khắc sâu"...

"Một ngọn núi ngạo mạn,
 Khó sinh dòng nước lành.
Con người mà ngạo mạn,
Chặn tiến bộ của mình."

"Ngạo mạn thường mất mát,
Dần dà sinh tự ti,
Phải nuôi dưỡng khiêm tốn,
Mới nhân ái,từ bi"...

"Bầu trời bao dung lắm,
Nên rộng lớn vô biên.
Đất mẹ hiền hòa lắm,
Nên vạn vật lớn lên"...

"Nếu tâm con có thể,
Rộng lớn như bầu trời,
Bao dung chịu đựng hết,
Thì sao khổ con ơi"....

Giờ tôi đã tỉnh ngộ,
Tâm ác có trong tôi.
Bấy lâu nay tôi khổ,
Với chính nội tâm tôi.

Nếu tôi vứt bỏ hết,
Tham,đố kỵ,ngu si,
Hẹp hòi và ngạo mạn.
Thì tôi chẳng khổ gì....



















.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét