4 thg 4, 2014

Truyện ngụ ngôn thứ 3: Sự thành thật.

Có một vị hoàng đế,
Khi đến tuổi về già.
Ngài tìm người kế vị,
Giữ non sông nước nhà.

Vua không theo lệ cũ,
Là truyền ngôi cho con.
Các hoàng tử phật ý,
Nhưng biết nói gì hơn.

Vua truyền khắp thiên hạ,
Gọi tất cả chàng trai.
Đến kinh thành ra mắt,
Và nghe lệnh của ngài.


"Nay ta ban hạt giống,
Cho tất cả các ngươi.
Hãy về chăm sóc nó,
Cho cao lớn tốt tươi"

"Một năm sau quay lại,
Mang cây giống đến đây.
Cây của ai đẹp nhất,
Ta truyền ngôi báu ngay."

Mọi người đều hớn hở,
Đem hạt về chăm ươm.
Ủ ấm,tưới,vun xới.
Chăm sóc nó sớm hôm.

...Kỳ hạn một năm đến,
Mọi người nô nức nhau.
Mang chậu cây rực rỡ,
Dâng lên vị tối cao.

Một chàng trai duy nhất,
Bưng cái chậu đất không.
Hạt của cậu không nở.
Dẫu năm tháng vun trồng.

Mọi người cười chế nhạo,
Chàng trai vẫn tự tin.
Bởi lời khuyên của mẹ,
"Sống thành thật đúng mình".

Thật bất ngờ vua phán:
"Kẻ thay ta từ đây,
Là kẻ bưng chậu đất,
Hạt không nở hôm nay".

Nghiêm nghị vua phán tiếp:
"Các hạt giống ta giao,
Đều đã bị luộc chín,
Thì nẩy mầm làm sao?"

"Các ngươi hãy quỳ xuống,
Vạn tuế vua anh minh.
Làm vua phải chân thật,
Với nhân loại chúng sinh"...

Trung thực và chân thật,
 Là báu vật của đời.
 Hãy luôn nhớ gìn giữ,
Trong chúng ta mỗi người.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét