10 thg 4, 2014

Những chiếc đinh.


Một cậu bé tính nóng,
Hay giận dữ khác thường.
Người bố liền tìm cách,
Dạy đứa con yêu thương.

Ông tìm một cái búa,
Cùng với một túi đinh.
Trao cho con rồi dặn,
 Hãy nghe theo lời mình.

"Mỗi khi con giận dữ,
Hãy chạy ra sau nhà.
Đóng một cây đinh nhỏ,
Vào rào gỗ nhà ta."

Cậu bé nghe lời bố,
Giận đóng đinh mỗi ngày.
Ngày đầu giận nhiều quá,
Cậu đóng đến mỏi tay...

Dần dần cậu cố gắng,
Kìm cơn giận của mình.
Đến một ngày cậu đã,
Không cần búa và đinh...

Cậu liền khoe với bố,
Rằng con thành công rồi.
Ông bố rất vui vẻ,
Vỗ vai con và cười.

Rồi người bố lại bảo,
"Nếu cứ trong một ngày,
Con không giận,hãy nhổ,
Đinh lên lần một cây"...

Cậu con trai sung sướng,
Không giận nữa bình tâm.
Và hàng ngày cứ thế,
Nhổ hàng đinh thưa dần...

Rồi một ngày sạch bóng,
Hàng rào gỗ không còn.
Một cây đinh nào nữa,
Cậu sung sướng mừng rơn..

Ông bố khen con giỏi,
Nhưng kéo con lại gần.
Bảo con trai nhìn kỹ,
Hàng rào dấu đinh găm...

Ông bảo:"Đinh đã nhổ,
Nhưng những dấu đinh này,
Găm mãi hàng rào gỗ,
Năm tháng nào có phai"...

"Nên khi con giận dữ,
Những lời nói tuôn ra,
Như vết đinh găm mãi,
Trong lòng của người ta"...

"Dù con có xin lỗi,
Thì những vết thương lòng,
Sẽ còn đó mãi mãi,
Thời gian xóa được không?''

"Cho nên con hãy nhớ,
Những vết thương tinh thần,
Đôi khi còn đau đớn,
Đau thể xác bội phần"...

p/s: Trên đời có ba thứ,
    Ngày,lời nói,tên bay.
    Đã buông rồi sao thể,
   Mà lấy lại được đây!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét