7 thg 6, 2014

Con gái xứ Nghệ.

Ra Hà Nội nửa năm thôi nhé,
Tiếng Bắc em chuẩn đến ngỡ ngàng.
Đành phải vậy kẻo mọi người bè bạn,
" Nghệ ngữ" quê mình nói họ hiểu "mần răng"?

Tết ,rồi hè được về với mẹ,
Thoải mái rồi, khỏi " thả giọng" với ai.
Ôi cô bạn vào Miền Nam mấy tháng...
Khoai mà quên..." củ zì  zdậy ? "nhiêu, hoài"...

Để cha giận:"cổ trôốc bọ mi đó!"
"Chưởi cha không bằng pha tiếng nghe con"
Sao nhiều bạn xấu hổ mình người... Nghệ,
" ... Nỏ dám nói chi!" nhưng em thấy buồn buồn.

Em tự hào khi mình dân xứ Nghệ,
Trọ trẹ miền quê chất phác thật thà.
Mảnh đất gió Lào,khô cằn sỏi đá,
Nhưng tình người sâu lắng,bao la...

Ai đi khắp mọi miền đất nước,
Hát về quê hương đâu hơn được xứ mình!
Bởi nghe ví,nghe hò trong bụng mẹ,
Nên xứ Nghệ quê mình,thơ và nhạc lung linh....

Ra Hà Nội em đành dùng tiếng Bắc,
Vào Miền Nam phải xài tiếng Sài Gòn
Nhưng sung sướng mỗi lần về quê mẹ,
"Răng,rứa,mô,tê" em "thả cựa" mà tuôn....





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét