20 thg 6, 2014

Em về xứ Nghệ...

Gái Hà Nội phải lòng trai xứ Nghệ
Theo anh về chốn "mô,rứa,răng,tê".
Ngẩn ngơ trước quê nghèo cảnh đẹp,
Tiếng nghe như..chim hót hay ghê.

Mẹ anh hỏi "Nhà con có mần rọong?"
"Ló ngoài ta,có sọi khôông con"?
Em thì bối rối...nghe không hiểu...
"Anh cứ cười, chẳng chịu dịch...giận luôn".

Anh bảo:"Nếu yêu anh,em phải,
"Yêu quê anh..tiếng Nghệ phải học thôi"
Mẹ sẽ tự hào khoe khắp xóm:
"Con du tau Hà Nội... sọi bay ơi"...

"Nếu em về làm dâu xứ Nghệ"
"Em có sợ không nắng lửa gió Lào?"
"Da em trắng,mịn màng như thế,
Về quê anh...nó đen cháy làm sao?"

Em không nói nhưng lòng thầm nghĩ,
Tình yêu là sắp đặt duyên trời,
Nhưng lòng em một lần về xứ Nghệ,
Em đã yêu miền quê ấy mất rồi...

Một miền quê...cả làng đều quen biết,
Gặp ai cũng chào câu "mô rứa?" ngọt ngào.
Cổng không khóa,vườn này băng vườn khác,
Tối đến chè xanh,vui cả xóm lao xao...

Ai cũng nhìn em bằng ánh mắt cười thân thiện,
"Con gấy Hà Nội biết đi cấy khôông hè"?
Dù không hiểu,đành phải cười e lệ
Nhưng em vui,người Nghệ dễ thương ghê.

Yêu anh,về quê anh một bữa,
Xóm dưới làng trên ai cũng hỏi trêu....
"...Ngài Hà Nội mần du choa chơ hẹ?"
" Mần du choa,khoai sắn được cấy nhiều"...

Anh gian lắm! nhiều câu anh dịch tránh,
Nhìn mắt anh cười... em đoán ra ngay!
Nay đã có văn vần tiếng Nghệ(từ điển)
"Nỏ" cần anh,em sẽ học từ đây!...
 









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét