1 thg 6, 2014

Nhịn đến bao giờ?


Nhịn chúng mày đến bao giờ nữa?
Hỡi chúng bay bè lũ hung hăng.
Bốn ngàn năm,chẳng bao giờ yên ổn,
Sông suối đỏ ngầu vì máu chống xâm lăng.

Từ Cột Đồng xa xưa hạ nhục,
Lạy sứ "Thiên Triều" lạy cả "chiếu thư".
Treo giày ở cổng thành bắt dân lạy.
Dâng tượng vàng,đầu phải cúi mặt ư?

Vua Mạc phải tự trói mình cửa ải,
Để "cú diều" "sứ giả" huênh hoang.
Hàng nghìn năm xâm lăng đầy ải,
Hàng nghìn năm nước Việt tan hoang.

Cha ông đã bao lần dùng máu,
Để đứng lên rửa nhục,cứu giống nòi.
Bạch Đằng,Chi Lăng,Đống Đa,Yên Ngựa
Xác chúng bay chất đống đấy thôi.

Nhưng căn bệnh di căn xâm lược,
Bụng bành trướng,xâm lăng chèn ép quen rồi.
Hạnh phúc trên khổ đau người khác,
Đeo đẳng chúng bay dẫu thời gian trôi.

Để hòa bình Việt Nam lại nhịn,
Quên mùa xuân 79 bi hùng.
Hai mươi năm nhắc nhau quên quá khứ,
Để "bạn vàng'' "bốn tốt" sống chung...

Lá cờ tang đớn đau phải quấn,
Để đón chào thủ tướng "bạn" sang.
Dịp kỷ niệm chiến tranh biên giới,
Không một dòng một chữ báo lên trang...

Nuốt hận vào lòng,đắng cay nhẫn nhịn,
Kẻ xâm lăng kia được thể làm già.
Hết chơi trò nhỏ nhen cắt cáp,
Uy hiếp ngư dân trên biển khơi xa.

Nay ngang nhiên giàn khoan kéo đến,
Bắn vòi rồng,ngang ngược đâm va.
Đánh đuổi ngư dân,đâm chìm tàu cá.
Khiêu khích quân dân biển đảo chúng ta.

Nhịn chúng bay đến bao giờ nữa?
Trước kẻ bất chấp đạo lý,đúng sai.
Chắc đành phải theo cha ông trước,
Máu đổ,phơi thây chúng bay mới "thuộc bài."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét