4 thg 6, 2014

Tiếng quê em.

Hà Tĩnh em đưa anh về,
Em không phiên dịch anh thì chịu thôi.
Mẹ hỏi,anh chỉ biết cười,
Yêu em,anh phải học thôi dần dần.
Cái Chin là chỉ cái chân,
Đầu là cái TRốôc anh cần nhớ ngay.
Trục Cúi-Đầu gối anh hay
Đọi Nác-Bát nước uống ngay khát lòng.
TRù Khôông là lá Trầu Không.
Gấy,Nhông là vợ,là chồng đó anh.
"Vô Đây Mần Đọi Chè Xenh",
Bố mời anh uống chè xanh đó mà.
"Mi muốn mần rể nhà choa,
Phải biết uống Riệu nhưng mà đừng say"
Thôi em chẳng dịch câu này,
Mặc anh ngơ ngác,em hây má hồng.
"Quê mô?Có ngái choa không?"
Quê anh mẹ hỏi,xa không?đó mà.
"Thằng ni dòm bộ thật thà"
"Nghề ngổng ổn định thì choa gả liền"
Dịch câu này,có mà điên,
Đừng mơ em dịch anh hiền nghe chưa?
Nhìn anh tội nghiệp ngẩn ngơ,
Nghe như chim hót bao giờ hiểu đâu!
Quê em tiếng nặng tình sâu,
Nếu yêu anh nhớ lần sau lại về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét